Sáng thức dậy phúc đã không còn bên cạnh nữa... nó dụi mắt rồi trườn người về phía đầu giường.. 2 chân ê ẩm... phía dưới vẫn còn cảm giác hơi thốn...nó nhớ lại cái cản giác phúc đưa vật cương cứng bằng thịt to bằng cổ tay nó vào... nó rùng mịh một cái... đến đưa vago miệng còn căng hết cả vòm miệng còn hơi khó thích nghi.. đằng này đưa vào cái lỗ bé tí vậy mà vùi dập... mạnh bạo đến như vậy không phải là quá tàn ác với nó hay sao..
Nó nhìn quanh phòng quang cảnh như 1 bãi chiến trường... quần áo mỗi thứ một nơi... nó chép miệng nhìn cái quần của nó bị xé tan nát gần như bị tách đôi 2 cái ống quần ra.... nó thở dài ngồi thẩn thờ 1 lát bỗng có tiếng mở cửa...
Phúc vào phòng trên tay cầm bịch đồ ăn nóng hổi nhìn nó cười...
Nó rụt người xuống trùm chăn lên tới cổ...
Phúc để bịch đồ ăn xuống bàn rồi lại ngồi cạnh nó...
Nó nhắm mắt nhưng vẫn ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc... bàn tay ấm áp luồn vào trong chăn xoa lên ngực nó...
Nó mở mắt hất tay phúc ra...
Nó nhìn sơ phúc hôm nay có nét gì đó hơi khác lạ... phúc bắt đầu chải chuốt trở lại.. tóc xài wax dựng dứng... vẻ mặt hồng hào.. ánh mắt có gì đó long lanh khi nhìn nó.
- thôi được rồi.. em đừng quậy nữa... phúc kéo đầu nó lại..
Nó đưa 1 tay đến đẩy người phúc ra...
- được rồi. Để tự tao dậy.. nó ngồi dậy trên giường...
Cộc cộc... tiếng gõ cửa vang lên.. phúc quay đầu lại nhìn...
- chắc tụi bạn anh. Em dậy mặc đồ bào đi...
Nó nhổm ngồi dậy... hơi thốn 1 chút nhưng nó cố gắng.
Phúc thu gom đồ đạc vương vãi khắp phòng. Nó bago toilet xỏ đại cái áo khoác choàng lên người cột dây lại.. nọi thứ diễn ra rất nhanh như người vừa làm việc gì đó lén lút sợ bị người khác phát hiện ra vậy... ờ mà làm chuyện lén lút thật mà...
Nó côkt sợi dây áo choàng rồi bước ra khỏi toilet nhìn quanh phòng . Quần áo vứt quanh giường đã được phúc gom lại để ở cuối giường..
Phúc đi đến gần nó... đứng đối diện nó.. 1 tay chống nạnh. Tay kia từ đằng sau đưa lên..
- em xem nè.. bảo vật lưu tình của anh và em đó...
Phúc cười... tay thì lúc lắc cái bao cao su chứa đầy tinh dịch của phúc... nó nhếch mép đá phúc 1 cái... phúc nhảy sang 1 bên nhếch mép 1 cái...
- đánh chồng không phải vợ ngoan... nói rồi phúc tiện tay vứt cái bao cao su đó vào sọt rác...
Nó lại giường chui vô mền đắp chăn lại.
- ui làm gì lâu vậym gỉ cửa mỏi cả tay... ui phong chưa ngủ dậy nữa hả
- dậy nãy giờ rồi nhưng cảm thấy hơi mệt... nó nhìn 3 đứa bạn phúc rồi cười..
Chợt ánh mắt nó dừng lại ở 2 đứa bạn đứng sau Hiếu , 1 trong 3 đứa bạn phúc , cứ nhìn nó chăm chăm 1 lúc rồi nhìn đi chỗ khác...
Nó đang không hiểu ánh mắt đó có ý gì thì phúc vào..
- đi ăn sáng phúc... Hiếu vỗ vai... phong dậy luôn đi ăn chung cho vui... rồi đi cafe dạo biển...
Phúc gật đầu rồi nhìn sang nó...
- đi phong thay đồ đi..
Nó cười khẩy một cái..
- mọi người đi đi. Mình mệt nên muốn nằm ở phòng nghỉ 1 lúc. Tối qua uống hơi nhiều nên mình mẩy hơi ê ẩm...
Phúc nhìn nó cười 1 cái rồi cúi đầu lấy tay che miệng...
- thôi dậy đi cafe chút cho khỏe chứ nằm nhà làm gì... Hiếu xị mặt...
- thôi vậy tụi bay đi đi. Tao ở lại xem phong sao rồi tao ra sau... phúc vỗ vai hiếu..
- không sao đâu.m. chỉ cần nằm nghỉ chút thôi sẽ đỡ. Mày đi đi... nó đẩy tay phúc ra khi phúc vừa trờ tới..
Phúc châu mày nhìn nó...
- có mày ở đây kaji càng ồn ào không nghỉ ngơi được...
Phúc đứng ngay đầu giường im lặng...
- vậy thôi đi phúc.. ăn sáng rồi tính ... đi...
Vừa nói hiếu vừa kéo tay phúc... đi được vài bước phúc quay lại...
- đồ ăn sáng anh để ở bàn. Lát em dậy ăn đi. Lát anh về liền...
Nó gật đầu 1 cái rồi đắp mền qua đầu...
Nghe tiếng đóng cửa nó lật cái mền ra... nó thở ra 1 cái...
Nó nhìn lên trần nhà trắng tinh nơi có chiếc đèn tràn thủy tinh lấp lánh rủ xuống từng chùm pha lê ảo diệu.
Có lẽ việc cần làm của nó bây giờ là hạn chế ở bên cạnh phúc để phúc có thời gian để đi chơi với bạn bè... đi đây đi đó vui chơi. Chứ từ hôm đến đây tới giờ phúc chỉ toàn quanh quẩn ở bên nó. Rồi nó sợ mấy đứa bạn phúc nghĩ ngợi lung tung thì mệt lắm.
Nó ngồi dậy nở tủ lấy đại 1 bộ quần áo. Thay vào rồi ngồi xuống bàn lấy cái tô trong bịch nilon phúc đã chuẩn bị rồi đổ hủ tiếu trong bịch ra...
Vừa gắp lên 1 đũa... chợt lòng nó nặng... bỏ đũa...
Từ bao giờ nó lại quen với việc phúc chăm sóc cho nó như thế này ?... từ bao lâu mọi thứ nó ăn đều được phúc mua cho ??? Bữa cơm nó ăn từ mẹ nó nấu cho nó gần nhất kaf khi nào nó chẳng còn nhớ nữa... nọi thứ nó ăn đều do phúc chọn cho nó... miễn là đồ pgusc chọn nó đều ăn râdt ngon lành. Từ khi nào vậy. ??? Từ khi nào nó đã sống dựa vào phúc.??? Từ khi nào phúc đã chiếm trọn thời gian suy nghĩ trong đầu nó ???
Nó đứng dậy vơ lấy chùm chìa khóa phòng... lấy 1 tờ giấy ghi nghệch ngoạc vài chữ.
" tao đi có việc 1 chút xong sẽ về ngay. Không cần tìm."
Nó dằn cây viết xuống rồi khóa cửa xuống lễ tân gửi chìa khóa. Nó hỏi chỗ thuê 1 chiếc xe đạp cách đó không xa rồi bắt đầu đạp xe đi trên con đường đầy nắng và bóng mát.