Được rồi các chị em chúng ta phải xử Bảo Nhi mới được chưa gì hết đã thấy trai bỏ bạn rồi. Tú Linh hô hào lớn tiếng quay sang nhìn Bảo Nhi đắc ý.
Cả đám liền chạy đến ôm Bảo Nhi mà thọt ét cả phòng vang dội tiếng cười. Nó cũng cười ôm bụng. Xong nó hỏi:
_ Các em thân khi nào mà nhanh vậy. Vừa hỏi nó vừa lấy tay gãi gãi cầm
Hahahahah. Cả đám nge nó hỏi xong liền ôm cả bụng cười. Khả Vy hô hào lên tiếng:
_ Anh không biết tụi em là chị em thân thiết sau. Hhahaha
_ Mà nói anh biết nhé. Tụi em còn có biệt danh là THÁNH NHÂY đó anh liệu hồn đi nha. Băng Di lên tiến đe dọa.
Hahahaahah nó nge Băng Di nói liền ôm bụng cười. Hahahaha. Cái gì mà THÁNH NHÂY anh thấy các em là THÁNH TRẺ TRÂU thì có. Hahaha. Đau bụng quá. Nó cười lăn lộn trên giường. Các nàng bắt đầu nhìn nó không thiện cảm rồi đây. Chị em đâu. Tuyết Nghi la lớn chất giọng hội trưởng có khác:
_ Hãy để cho anh ấy thấy THÁNH TRẺ TRÂU mà anh ấy đặt như thế nào đi. Hahahaha. Cả đám tiếng lại giường nó thôi rồi lần này nó xem như tiêu đời. Hahahaha.ahahah mắc cười quá nhột quá tha cho anh đi mà. Tha cho anh đi mà. Hahahaa.
Cốc… cốc. Nge thấy tiếng gỏ cửa các nàng mới chịu buông tha cho nó. Nó thì thầm cảm ơn là ai đã vào. Mở cửa ra thì thấy là Hạ Lam, Bảo và Phong đến thăm. Gặp nó Hạ Lam liền chạy đến ôm nó. Nó liền nhận được các ánh mắt không mấy thân thiện nhìn mình. Chỉ có Tú Linh là biết Hạ Lam là em gái dòng họ của nó nên cô rất ư điềm tỉnh. Nó nhìn Hạ Lam xong nó nói:
_ Nhớ anh sau. Tay nó vẹo má Hạ Lam. Nó mĩm cười.