_ Trân nhi. Nàng có mệt không? Minh Thành nhìn nét mặt đầy mệt mỏi của nương tử mà xót xa. “Nàng là quận chúa cành vàng lá ngọc có lẽ lần đầu vì ta mà bôn ba như thế. Ngươi phải hảo hảo chăm sóc nương tử thật tốt đó Minh Thành”.
_ Thiếp không sao? Chàng mau ngồi xuống. Nàng lấy nước đến lau mặt cho Minh Thành làm hắn không khỏi ngạc nhiên nhưng cảm thấy hạnh phúc khi được nàng quan tâm như thế. Minh Trân nhìn gương mặt ngốc nghếch của tướng công mỉm cười nhẹ.
_ Thành thành căn phòng này chỉ có 1 giường. Tối nay chàng ngủ trên giường cùng thiếp. Nàng là quan sát mọi nơi trong căn phòng thì thấy nó quả thật nhỏ hơn so với phủ An Lạc Hầu lại không có ghế đẩu để nằm nên hướng tướng công ngủ cùng 1 giường. Nói rồi nàng lên giường nằm sát vào trong xoay lưng lại mặc cho Minh Thành còn đứng chết chăng ở đó.
_ Trân nhi. Nàng thật sự cho ta ngủ cùng giường với nàng. Minh Thành như không tin vào những gì hắn nghe đành hỏi lại. Minh Trân đúng là tức chết chuyện đó ai lại bắt một cô nương như thế chủ động nói ra vậy mà tướng công nàng còn hỏi đúng là làm nàng tức chết.
_ Chàng đứng đó nghỉ ngơi luôn đi.
_ Không được. Minh Thành mỉm cười đi lại giường nằm xuống. Trái tim thì cứ bay nhảy lung tung khi nằm bên cạnh nàng. Minh Trân cũng không ngoại lệ nàng nằm xoay lưng lại mà gương mặt thì đang đỏ như trái cà chua chín. Không gian im lặng cả 2 cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng dậy Minh Thành cảm giác tay mình nặng nề. Nhìn xuống thì thấy nàng đang nằm trên tay hắn mà ngủ say. Tay kia của hắn cũng không yên ổn mà để lên eo nàng. Ngắm nhìn gương mặt như tiên nữ đó đang ngủ làm hắn ngày càng đắm say. Mắt thì dừng lại nơi bồng đào của nàng mà không khỏi xuýt xoa
“Của nàng ấy nhìn thấy đẹp a. Nhìn trắng mà lại to nữa. Sau mặt ta lại nóng thế”.
Nàng ngủ mà cứ thấy như ai đó đang nhìn mình. Mở mắt ra thì đã thấy đang nằm trong vòng tay của Minh Thành. Cảm giác ấm áp len lỏi trong tim. Nhướng mắt lên nhìn tướng công nàng thì đã thấy con người đó đã dậy từ khi nào ánh mắt chầm chầm nhìn nàng theo hướng mắt nhìn nàng biết tướng công mình đang nhìn gì liền ái ngại đẩy Minh Thành té nhào xuống giường.
_ Thành Thành. Chàng là tên háo sắc a.
_ Huynh… huynh…
_ Nhị ca, nhị tẩu mọi người đang đợi hai người dưới khách điếm a.
_ Huynh biết rồi. Minh Thành đang thầm đa tạ tứ đệ hắn đã vào kịp thời.
Mọi người đã đi vào địa phận Sơn Dương. Nơi đây cũng là một quận lớn đất đai trù phú. Thấy phía trước náo nhiệt. Tề Khang cùng Vũ Hiên kéo mọi người đến xem chuyện vui.
_ Chào hương thân cô bác, các anh hùng hảo hán, bạn hữu gần xa đã nể mặt Sở gia trang chúng tôi đến đây dự đại hội chiêu thân của ái nữ Giao Yên. Nay đã được 16 trăng tròn làm phụ mẫu như chúng ta chỉ mong muốn con mình có đấng trượng phu tốt nên ta đã mạo gan mở cuộc đại hội. – Yên nhi. Con mau ra đây.
Một vị cô nương bước ra dung mạo xinh đẹp như hoa như nguyệt nhưng ánh mắt lại đăm chiêu u buồn. Tề Khang nhìn cô nương ấy cảm thấy quen mặt hình như đã gặp ở đâu thì phải. Thấy tứ ca nàng từ khi gặp cô nương ấy cứ đứng im Vũ Hiên liền trêu chọc
_ Tứ ca. Huynh lại bắt đầu háo sắc nữa rồi.
_ Hiên nhi. Muội lại ăn nói linh tinh. Hình như tứ ca đã từng gặp cô nương ấy.