Chương 3:
DU THIÊN chút nữa bác nhân dẫn nhã uyên qua chơi con coi chở em nó đi đâu đó chơi biết ko?
-mẹ biết con ko thích nhã uyên rồi mà sao cứ gán con với cô ấy làm gì
-mẹ thấy con bé cũng đc mà vã lại từ bên mỹ mà đòi về vn để gặp con.con cũng biết nó thích con rồi mà.
đúng là nhã uyên rất đẹp cô ấy biết tôi là con gái mà vẫn yêu.gd cô ta thì rất giàu.nhưng có một điều tôi ko thích tính cách tiểu thư của cô ta mà còn khinh người nữa chứ,thấy con im lặng bà vân vỗ vai con người từ nào giờ bà đã xem DU THIÊN như đứa con trai thật sự.nên chuyện yêu đương của con bà ko có ý kiến nó thương đâu bà sẽ chịu đó.chỉ vì gd nhã uyễn là chổ quen biết bao lâu nay nên bà mới bắt con dẫn con bé đi chơi nếu ko thì bà cũng ko muốn làm gì cho con phải buồn như vây
-mẹ ko ép con yêu nhã uyên mẹ chỉ muốn con dẫn con bé đi chơi đây đó.chẳng lẽ nhã uyên về vn mà con để con bé ở trong nhà hoài àh
vì ko muốn mẹ buồn nên DU THIÊN đã đồng ý để mẹ ko phải khó xữ
-con biết rồi vậy con xin phép về nghĩ ngơi chút.
-con nghĩ ngơi đi khi nào nhã uyên đến mẹ gọi con
DU THIÊN bước đi ngán ngẫm vì tối nay phải chịu cực hình thật lớn khi phải tiếp tiểu thư nhà họ LÝ
-HẠ BĂNG hôm nay mày có đi bán ở trống đồng ko?tối nay có ca nhạc đặc biệt .ko đến sớm là ko có chổ bán đó ngen
-chút nữa 5g tao ra.mày chờ tao đi chung luôn ngen
-uhm vậy 5g tao qua.giờ tao về ngen
-chút nữa gặp
như quỳnh là bạn thân của tôi nếu ko có như quỳnh tôi cũng ko biết thế nào.cũng nhờ nó dữ mà ai cũng ko ăn hiếp tôi.ngoài tôi và như quỳnh ra còn có anh VŨ NAM anh bán bong bóng anh cũng có chút máu giang hồ nhưng mà đối với những ai kiếm chuyện với chúng tôi thôi còn bình thường anh rất hiền.cùng hoàn cảnh với nhau nên chúng tôi thương nhau như anh em.ở trường ko ai chơi với tôi vì họ nói tôi nghèo ko xứng để chơi với họ.tôi cũng bt thân phận mình nên ko dám nói chuyện với ai.ngoài hai người bạn này thì tôi ko còn chơi với ai nữa
-HẠ BĂNG con nói chuyện với ai vậy?
-dạ nhỏ quỳnh rủ con tối nay ra ngoài trống đồng bán chung với nó
-vậy để mẹ chuẩn bị đồ cho tối con đi
ôm cánh tay bà HẠ BĂNG nói
-mẹ nghĩ ngơi đi cả ngày vất vã rồi.để con nấu cơm rồi bỏ đồ lên xe cũng đc
-mẹ ko sao.tối nay mẹ sẽ bán với con
-mẹ đang bệnh mà để con đi bán một mình cũng đc.vã lại có anh NAM với nhỏ QUỲNH mà mẹ đừng lo
bà phúc nhìn HẠ BĂNG con bé thật tội nghiệp suốt ngày chỉ biết làm ko nghĩ đến bản thân mình.ước gì HẠ VY cũng giống một phần như chị nó.con bé cứ suốt ngày leo lõng ko phụ giúp đc gì?kêu phụ HẠ BĂNG bán thì nó nói mắc cỡ với bạn bè.nấu cơm cũng ko biết.tất cả điều là do HẠ BĂNG nó thương em mà gánh hết.vậy mà ông ấy cứ đánh đập con nhỏ bà thì bất lực ko thể giúp gì cho con chỉ biết phải lần như vậy bà chạy lại ôm con bé mà khóc.đôi mắt bà cay cay rồi những giọt nước mắt lại rơi
-mẹ sao lại khóc con nói gì sai sao?
-ko có con của mẹ ngoan lắm.thấy con vất vã mà mẹ ko cầm đc nước mắt mẹ muốn con có những ngày đc sung sướng hơn.
-mẹ đừng như vậy tuy mình nghèo nhưng mà đc ở bên nhau con có mẹ lúc nào cũng thương con như vậy con đã vui lắm rồi
ông phúc từ xa đã đi khập khiễng đi vào.thấy vậy bà phúc vội dẫn HẠ BĂNG vào nhà.sợ ông gặp con bé sẽ kiếm chuyện
-vào nhà thôi con
-đứng lại.mẹ con mày thấy tao sao bỏ đi vậy là sao?
HẠ BĂNG sợ hãi đứng sau lưng mẹ. mỗi nghi ông say là ông đánh ông chửi cô ko tiếc lời nếu có tiền thì ko sao còn ko có thì sẽ bị ông đánh ko nương tay
-em định dẫn con vào dọn cơm lên cho anh ăn
-bà đi vô dọn cơm con nhỏ này lại đây tao biểu
HẠ BĂNG rụt rè bước lại chổ ông
-dạ ba gọi con
-đưa tiền cho tao nhanh lên
-hồi sáng con đưa ba hết rồi con ko còn tiền nữa
-bốp.............con quỷ mày đem tiền dấu đi đâu,ông vừa đánh vừa nắm đầu tôi.đánh một cách dã man.khiến mẹ tôi phải chạy lại ôm tôi.
nỗi đau thể xác ko bằng nỗi đau đang dày vò trong tâm hồn tôi.có lẽ đã quá quen nên tôi đã ko khóc.tôi khóc thì ông lại càng đánh tôi nhiều hơn nữa.và có lẽ những giọt nước mắt đó cũng đã ko còn nữa.nhiều khi tôi tự hỏi,tôi cũng là con ông mà sao ông lại tàn nhẫn hành hạ tôi ko nương tay
-ông ơi tôi xin ông mà.tiền đây ông lấy đi.con nó ko còn tiền thật mà
-thấy tiền mắt ông sáng lên.
-hôm nay coi như may mắn cho mẹ con mày đó.lấy tiền ông tiếp tục đi ra ngoài
bà phúc ôm lấy con khóc nức nỡ lúc này HẠ BĂNG cũng khóc.thương cho mẹ sô tiền dành dụm để mua thuốc vậy mà bây giờ phải đưa cho ba nướng vào những cuộc đỏ đen và những men rượu ko nghĩ đến nỗi đau mà mẹ con cô phải gánh chịu lúc này.