Ê! Thằng Con Nhà Người Ta
|
Chương 16: Kỉ niệm mười năm ngày cưới, Thư Tâm Tôi ôm chầm lấy Vương Thư, sau đó lại lo lắng vỗ vỗ người hắn từ trên xuống dưới xem có mất miếng thịt nào không. Tay chạm đến tóc gáy của hắn thì cứng đờ. "Chủ nợ cắt." - Hắn thản nhiên nói. Xót xa vuốt vuốt đuôi tóc ngắn cụt lủn của hắn, tôi thấy thương vô cùng. Đậu, thật ra Vương Thư tính cắt từ lâu rồi nhưng tôi bảo giữ đấy, tôi thích vuốt nên hắn không cắt nữa. Thế mà mợ nó cái thằng chủ nợ láo toét dám cắt!! Tôi sẽ quyết một trận sống mái với thằng già đó!! Xắn cao tay áo lên, tôi hùng hùng hổ hổ bước đi thì bị hắn túm cổ áo lôi lại. "Không sao." "Nhưng mà mợ nó cái thằng cha chết tiệt kia!!" Tôi càng vùng vẫy thì hắn càng giữ chặt lại. Quẫy chán chê thì thấm mệt, tôi quyết định ngồi thụp xuống dỗi hắn một trận. Trong phim, nam chính sẽ ngồi thụp xuống vỗ về nữ chính, nay Vương Thư vẫn giữ nguyên hiện trạng ngồi thụp của tôi mà một phát bê lên, vâng là bê!! Bê chứ không phải bế!! Quá thiếu tình người rồi!! Ngồi vào trong xe, tôi khoanh tay nghiêng mặt nhìn ra ngoài, nhất quyết không chịu nhìn hắn. Hắn lại gạt tôi ra, tự mình xử lí mọi chuyện. Tôi không thích điều đó. "Vương Ngân bỏ trốn ra Pháp rồi." "CÁI GIỀ??" - Tôi thiếu điều hốt hoảng. WTF? Cái gia đình họ Sở này hài quá vậy!! Bỏ hắn một mình gánh nợ còn lại chạy sạch mà được sao?? Hận nhất thằng nhóc Vương Ngân dám lợi dụng hắn làm hình nhân thế mạng mà bỏ chạy!! Nhớ ngày trước hắn cưng nựng nó như trứng, xong, còn vì nó mà suýt ghét tôi cơ mà! Thương thương vỗ vỗ vai hắn an ủi, tôi không biết nói gì hơn. Thôi thì chắc cũng trả xong nợ rồi haizzz... Sợ thấy má. Một lúc sau, Levi cho xe dừng lại, tôi theo Vương Thư đi ra. Giờ mới ngỡ rằng trời đã trở đêm. Chính vì trời trở đêm nên ngôi nhà gỗ nhỏ với cánh cổng được gắn đèn LED trước mắt tôi bỗng sáng ánh lên tựa vì sao khuya trên nền trời đen huyền ảo. Tim tôi đập thình thịch, thật chậm bước từng bước, vươn tay đẩy cảnh cổng đi vào. Bỗng một tiếng pháo vang lên thật to, tôi giật mình vội ngửa đầu ngước nhìn trời. [Kỉ niệm 10 năm ngày cưới, Thư Tâm]. Tôi bất giác giơ tay muốn với lên bầu trời đang in dòng chữ lấp lánh kia rồi lại thu về ôm mặt khóc. Thời gian thấm thoát thoi đưa, vẫn còn đây những hình ảnh ngày đầu sống chung, rồi mấy trận cãi nhau banh nhà tưởng li hôn đến nơi... Thế mà mười năm rồi. "Tâm." Hắn gọi tôi thật khẽ, tôi nhanh quay lại đằng sau mà không thấy. "Đằng này." Hướng mắt nhìn theo thì thấy Vương Thư đã khoác trên mình cái áo vest đuôi tôm trắng tinh xuất hiện cùng là cây đàn piano. Điều khiến tôi ngạc nhiên là cây đàn không làm từ gỗ thường mà được làm từ pha lê trong suốt. Một Vương Thư trời cho đẹp tuyệt vời kết hợp với cây đàn pha lê thanh khiết, giữa ánh đèn lung linh vẩn vương hương hoa nhẹ nhàng dịu mát giữa đêm khuya ảm đạm. Nếu như có thể, tôi sẽ ngăn ông trời trả lại vòng thánh cho hắn. Nốt nhạc trong veo ngân lên rồi lại dịu xuống chờ đợi hắn cất giọng. "Baby life was good to me. But you just made it better. I love the way you stand by me. Through any kind of weather. I don't wanna run away. Just wanna make your day. When you felt the world is on your shoulders. Don't wanna make it worse. Just wanna make us work. Baby tell me I will do whatever..."* (Dịch: Em yêu à cuộc đời này thật ưu ái anh. Nhưng em còn làm nó tươi đẹp hơn. Anh yêu cái cách em đứng bên anh. Vượt qua những sóng gió cuộc đời. Anh không muốn chạy trốn đâu em. Anh chỉ muốn cho em những ngày hạnh phúc. Khi mà em cái thấy cả thế giới này. Đang đè nặng trên bờ vai em. Anh không muốn làm nó tệ hơn đâu. Anh chỉ muốn đôi ta được hạnh phúc. Em yêu à hãy cho anh biết. Anh sẽ làm cho em mọi thứ).* Tôi khom người quàng tay ôm cổ Vương Thư từ đằng sau. Tôi cúi đầu kề lên vai, nước mắt cứ thế mà chảy xuống thấm đầy vai áo hắn. Sao cũng được, cảm nhận của riêng tôi lúc này là Vương Thư hát hay vô cùng, ăn đứt Shayne Ward. Không nghĩ ra cái giọng khinh khỉnh lạnh lùng của hắn lại trở nên ấm như thế. "Feels like nobody ever touched me until you touched me. Baby, nobody, nobody until you..." Nốt nhạc cuối cùng chậm rãi lắng xuống để trả lại không gian yên tĩnh vốn có. Nhưng những thanh âm của nó còn vang mãi trong lòng tôi, từng chút một khiến cả tâm hồn tôi lay động. Vương Thư xoay người lại đứng lên đối mặt với tôi. Tôi nhắm mắt lại đợi chờ câu nói sến súa nào đó sắp bật ra từ miệng hắn. Ai ngờ hắn lại cúi cuống cạp má tôi một cái. "Chó Tâm." Tôi gầm gừ. "Chó Thư!!" Môi hắn khẽ nhếch, tôi theo thế bật cười, nghịch ngợm lay lay cánh tay hắn. Hắn hiểu ý vòng tay qua eo tôi, nhẹ kéo một cái, tôi ngả người vào lòng hắn. Hắn rút chiếc khăn trắng khẽ lau hàng mi còn ướt của tôi. Xoắn xuýt thiếu việc rối rít vẫy cái đuôi vì sướng, tôi hít sâu một hơi cọ cọ đầu lên ngực hắn. "Mười năm nữa Tâm nghèo Thư có bỏ Tâm không?" - Tôi ngước lên thật ngây thơ hỏi. "Bỏ ngay." "Xạo." "Ừ." Kiễng chân lên một chút để môi mình chạm lên môi hắn, xong, tôi lại tham lam muốn nữa. Cả hai lại đắm chìm vào sự ngọt ngào của nụ hôn sâu. Xong, hắn cởi áo vest của mình choàng cho tôi, cẩn thận bế tôi lên đưa vào căn nhà nhỏ. Hắn đặt tôi ngồi lên ghế sofa, đối diện là cái lò sưởi xây bằng gạch đỏ. Tôi ngồi im chờ hắn nhóm lửa. Xong xuôi hắn đến ngồi cùng với tôi, tôi ngả đầu lên bờ vai hắn. "Mười năm nữa Thư già thì Tâm có bỏ Thư không?" - Hắn hỏi lại tôi. "Già mà xấu thì bỏ." "Gì?" "Đùa chứ Thư có bỏ em thì em không bỏ anh đâu. Ám cả đời." Đêm ấy hắn quất tôi ngay trên cái ghế đó. ___________ Quả là tay chơi có tiếng, chán tậu xe thì hắn tậu cả trường học. Tưởng việc xin giấy phép, mời giáo viên etc là không thể thế mà Vương Thư lại xử lí dễ dàng. Vài năm sau, ngôi trường hắn dựng bắt đầu hoạt động. Hắn nghiễm nhiên ngồi cái ghế hiệu trưởng như đúng rồi còn tôi chỉ an phận làm giáo viên quèn dưới trướng hắn!! "Mà cái Vương du học cũng xong rồi nhỉ? Sao chả thấy liên lạc gì?" "Sao?" "Thì em nhớ nó, anh xem nó học hành xong chưa thì gọi về đây đi." Sau cái hôm kỉ niệm mười năm cưới của chúng tôi thì Minh Vương đột nhiên muốn đi du học. Kì lạ là kể cả tôi có dùng thằng Tú để uy hiếp thì nó vấn cứ đi. Gọi điện thoại thì số máy không liên lạc được. Tôi hỏi lí do mấy lần liền thì hắn cứ trả lời xuề xòa cho có. Rồi tôi cũng sợ làm phiền việc học của con bé nên thôi không hỏi nữa, bây giờ mới dám đề nghị hắn đưa con bé về. Hắn đưa tôi số của con bé, tôi mừng quýnh gọi ngay. "Ai vậy?" Giọng con bé giờ ra dáng người lớn ra phết rồi. "Đoán xem." Chợt im lặng hồi lâu, tôi thấy sợ khi nó đã quên mất mình rồi... "Tâm mama?" "BỐ TÂM!!" Tôi với nó hàn huyên vài chuyện, hàn huyên xong, tôi mới nhắc khéo nó về nhà. "Con là con gái bố, con mang họ Gia." "Nhưng mà..." "Minh Vương, mau về bố chờ." Tôi vừa dứt lời thì nó đã vội tắt máy, cố gọi lại vẫn không được. Cảm thấy hụt hẫng vô cùng. Rồi trong một lần đi thăm mộ mẹ, tôi gặp con bé. Nó thấy tôi thì kéo mũ xuống che mặt rời đi, tôi chạy đến giữ nó lại. "Con xin lỗi." Con bé run run nói thế rồi bật khóc thành tiếng, tôi đau lòng ôm lấy nó, vỗ về nó thật dịu dàng. Mấy tháng sau thằng Tú đến tận cửa nhà tôi để quỳ xuống xin cưới Minh Vương. Haha, mày hả bưởi? Mày tuổi gì cơ? Mày đòi cướp mất con gái của ông à? Thế là tôi hả hê đóng sập cửa lại thẳng thừng từ chối. Cơ mà đến tối Vương Thư về nhà lại dắt theo thằng bé vào. "Con sẽ ở rể mà!! Xin bố cho con cưới Vương!" "Tôi nhớ chưa từng đẻ ra thằng nào như cậu! Cút mau!!" Vác chổi ra đuổi đánh thằng Tú, đánh nó thành đầu heo mà nó vẫn chưa chừa. Thằng bé vẫn lì mặt đến mỗi ngày. "Tính để cái Vương ế cả đời à?" Nằm sát vào người hắn, tôi gật đầu đúng rồi. "Nhưng anh đồng ý cho chúng nó rồi." Đậu. Ngày cưới của hai đứa. Ngồi một góc nhìn con bé mặc váy cưới đẹp tuyệt cùng nụ cười hạnh phúc in đậm trên môi, tôi thấy lòng bình yên hơn nhiều. Tôi cùng Vương Thư hộ tống con bé đi từng bước vào lễ đường, tay thằng Tú chìa ra tính đón nó, tôi cáu đánh tép một cái. Thiếu điều muốn sừng cồ đập thằng bé ra bã, may mà Vương Thư nhanh tay ngăn tôi lại, hắn tiện tay đấm thằng Tú một phát. Cùng đánh chú rể tơi bời xong, hắn kéo tôi rời khỏi lễ đường. Không phải kiểu chạy lấc cấc thời con nít hay nhanh nhẹn như niên thiếu, chúng tôi chỉ ung dung sóng bước cùng đi. _______________________________________ Sơ: Cái giá phải trả khi bạn làm con rể nhà Thư Tâm = ))) Fact: Ngân lừa Vân là Thư lợi dụng mình. Thư lừa Tâm rằng Ngân lợi dụng mình = )). *Bài Until you - Shayne Ward *Đàn piano pha lê không lại bảo Tâm xạo chos = )))
|
|
Chương 17 Trời mùa thu ở đây quả đúng với chất thu, dịu nhẹ êm đềm. Ngồi trên cái ghế làm bằng gỗ tràm, quá deep khi gió ghé ngang làm lá vàng rơi xuống tán loạn tạo thành thảm lá trải đầy dưới chân. Haizz, với cái tiết trời này, dù đã ngủ nướng đến tận 9 giờ sáng nhưng giờ cậu vẫn cảm thấy buồn ngủ rồi đó. "Ông!! Ông!! Thằng Đức nó chế nhạo cháu!!! ÔNG ƠI ÔNG ĐỪNG NGỦ NỮA NGHE CHÁU ĐI HUHU!!" F*ck. Già rồi mà cái tai vẫn chưa được an ổn là thế quái nào!! Xong, tôi cũng không tỏ vẻ khó chịu để thằng cháu buồn, chỉ bế nó đặt ngồi lên đùi mình, khẽ ngả người cho cái ghế gỗ đu đưa. Thằng Tú với cái Vương cưới nhau được hai năm thì đẻ ra thằng cu này, mà thằng cu này giống mẹ không giống lại đi dập khuôn thằng bố bất tài. Ngố hết chỗ nói lại còn đần, mà may, nó được nước da trắng, đôi mắt, cái môi xinh xinh giống mẹ nó. Mà không, đàn ông đàng ang xinh đẹp làm cái quái gì chứ? Cái quan trọng là tính cách của nó phải thật mạnh mẽ, thật kiên cường như ông Tâm đây này! Hừ, cái Vương cáu quá mới quất mông nó một cái mà nó đã khóc banh nhà. Chẳng bù cho ông mày khi xưa mẹ đánh 10 roi chưa khóc, tận roi 11 mới thút thít thôi! "Ông ông, Phúc là con nuôi của mẹ Vương đúng hơm? Đúng hơm? Sao mẹ cháu... sao mẹ cháu lại quý thằng Đức hơn cháu..." - Thằng nhỏ chút lại thút thít nói lí nhí như chuột nhắt kêu. Ôi tầm tuổi cháu ông cũng giống y chang mà. Nhưng cái Vương còn hiền chán rồi đó nhá. "Ông chính mắt thấy mẹ Vương đẻ ra Phúc mà." Nghe thế bé con cười tít mắt vào, vụng về lau lau khóe mắt. Thấy thế tôi lại làm mặt nghiêm trọng nói thêm: "Mà không, ông già rồi nhớ không rõ, hình như mẹ Vương đẻ ra Đức chứ không phải cháu đâu." Ôi ô thế là ông tướng này lại khóc muốn ngập cả nhà, khóc to đến độ thằng bé Đức nhà bên mới thò đầu ra đã bị hiếp dâm thính giác. Thấy thằng Đức lăng xăng chạy đến thì nhóc Phúc chắc xấu hổ quá nín khóc luôn, cứ chúi đầu vào lòng ông mà che mặt. "Ngoan xuống chơi với Đức để ông nghỉ ngơi nào." - Tôi vỗ vỗ tấm lưng nhỏ bé của nhóc Phúc. "Không!! Ông chơi với cháu đi! Cháu ghét thằng Đức!! Ghét nó lắm ông ơi!!" Mặt thằng Đức méo xẹo, nó tranh thủ lúc tôi không để ý thì véo ót nhóc Phúc rồi chạy về. Kết quả là thành công khi mà nhóc Phúc cũng không yên mà nhảy xuống, chạy theo đuổi đánh thằng Đức. Vậy là thiên hạ lại thái bình, có thể ngủ được rồi. "Tâm." Tôi bắt cái tay của Vương Thư đang xoa rối bù tóc tôi. Lười biếng đứng dậy theo hắn vào trong nhà. "Anh đi đâu về thế?" "Ngố thì không cần biết." "Ghét!" Rồi hắn cầm tay tôi ngửa lòng bàn tay ra, hắn đặt một cái bọc nhỏ. Tôi sáng mắt cười, biết mà vẫn hỏi lại. "Kẹo mềm của nhà bà Tư đây à?" Đang nhai kẹo mà hắn cứ nhìn chằm chằm làm tôi phát ngượng, vội lái sang chuyện thằng cháu đem ra kể. Nhưng hắn chỉ ngồi nghe mà chẳng góp ý gì, thi thoảng lại vươn tay nắm lấy tay tôi. Tự dưng phun ra đúng ba từ. "Có độc đấy." "Đợi ông ăn kẹo xong thì liệu thần hồn." Đang đắm đuối nhìn nhau thì cái tiếng gào thê lương thảm thiết kiểu quê em mùa nước lũ của thằng cháu lại dội ào vào. Nó chạy bịch bịch vào nhà, cứ tự giác đặt mông ngồi lên đùi tôi như một thói quen. "Sang ngồi đùi ông Thư để ông Thư tiếp chuyện của Phúc nhé, ông Tâm không rảnh." Thằng nhóc cứ lì lợm ngồi ì ra không chịu đi, nó nũng nịu dỗi dỗi đủ kiểu để lấy lòng. Thiết nghĩ sao mày không bày cái mặt này với thằng Đức kia, có phải là mày sẽ không bị bắt nạt nữa không? "Thằng Đức lại trêu cháu, nó bắt con sâu to lắm, nó ném vào người cháu!!!" Vương Thư thế mà cũng quan tâm ba cái chuyện xàm ba láp của nhóc Phúc, hắn bế nhóc Phúc rời khỏi người tôi. Chắc lại nựng thằng nhóc đi mua bim bim cho xem. À lại nói đến trêu, phải kể đến năm xưa hắn trêu tôi kinh dị biết nhường nào!! Cái năm còn học tiểu học, có đợt trường tổ chức sự kiện kỉ niệm hai mươi năm thành lập, mỗi lớp phải đề ra một tiết mục để chào mừng. Lớp tôi thì thầy Vũ chọn diễn vở Bạch Tuyết với bảy chú lùn, thầy hỏi mãi mà chả đứa nào chịu xung phong nhận vai. Thương thầy quá nên tôi mới xung phong nhận làm hoàng tử, thế đệch nào lũ kia chán ra không nhận thấy tôi nhận thì nhao nhao lên đòi ném đá. "Thế Tâm làm hoàng tử nhé! Ai nhận làm Bạch Tuyết nào??" Chả đứa nào chịu nhận. Thầy tóm đại một đứa mà nó khóc ré lên kêu sẽ mách mẹ mới dễ sợ. Thầy Vũ cũng nản tính chọn tiết mục khác thì thấy cánh tay của hắn giơ lên. "Em làm Bạch Tuyết." Nếu như tôi chọn vai hoàng tử thì không đứa nào muốn nhận vai Bạch Tuyết thì đến Vương Thư nhận vai Bạch Tuyết thì tôi chỉ muốn làm vai hòn đá!! Đấy, mấy hôm liền cứ tối đến là hắn lại đến bắt cóc tôi về nhà hắn một cách công khai với lí do "Chúng cháu tập kịch để biểu diễn". Ừ thì cái vai của mày chỉ là nằm im một chỗ giả chết đợi hoàng tử đến thì hết chuyện thôi thì cần diễn cái quái gì!! "Hoàng tử đặt lên môi Bạch Tuyết cái hôn rồi Bạch Tuyế--" Tôi giật nẩy lên phản đối. "Cái quái gì thế?? Là lúc khiêng quan tài thì để rơi, quan tài bật nắp ra rồi Bạch Tuyết nôn táo độc mà?? Hôn hít cái gì?" Xong, hắn lại đem đống lỗi tôi mắc trong tuần ra để đe dọa. Một là diễn theo kịch bản hắn chế, hai là tự giác về thú tội với ác ma má mì. Bạch Tuyết cái gì, Vương Thư phải đóng vai ông vua độc tài hoặc là mụ phù thủy mới hợp!! May mà hôm kỉ niệm tôi bị ốm phải nghỉ ở nhà nên không phải diễn cái cảnh hôn láo lếu đó. Chắc cô để bạn nào thế vai hoàng tử mất rồi, buồn chết đi được. Tôi thích đóng vai hoàng tử hoành tráng lắm đó... Lại nghĩ có khi nào hắn sẽ bắt cái bạn xấu số kia phải diễn theo ý hắn không nhỉ? Nghiêng người sang một bên, tôi lim dim nhắm mắt chuẩn bị ngủ thì cái tên khó ưa kia lại đến nhà tôi. Cứ đinh ninh nó sẽ xông vào quấy rối, ai ngờ chỉ đứng ngoài nói với mẹ tôi. "Tâm ngủ hả cô? Cô đưa bánh kem này cho Tâm giúp cháu." Đợi nó về thì tôi mới bò ra khỏi phòng tìm ngay bánh kem để ăn. Thật ra chỉ hơi choáng đầu không ốm nặng lắm, chả qua tôi làm màu muốn nghỉ thôi. Đang ăn thì tòi ra mảnh giấy, rút ra thì sợ đứng tim. [Bánh có tẩm độc, mau khỏi mà đến nhà tôi xin thuốc giải]. Này, mấy giây đầu tôi chả tin đâu, lại nghĩ cái vở Bạch Tuyết bị mụ phù thủy hại ăn táo độc thì mới tin sái cổ. Không dám nuốt trôi miếng bánh trong miệng mà ba chân bốn cẳng chạy thục mạng sang nhà đối diện. Chưa bấm chuông mà cửa đã mở, cái bản mặt đáng ghét với kiểu cười nhếch mép đáng ghét!! "Lừa tôi nếu cậu chán sống." "Huhuhu Thư ơi thật ra tớ không ốm nhưng tớ đau đầu thật đấy!! Không phải tớ không muốn diễn với cậu đâu!!" Sau đó tôi nghe lời nó răm rắp không phản kháng lấy một câu, có uất ức thì cứ giấu trong lòng. Rồi có hôm tôi đau bụng quá, đau đến nỗi khóc lóc thảm thiết. Đi khám thì ông bác sĩ bảo bị ngộ độc nấm nhưng tôi đinh ninh rằng là do cái bánh tẩm độc!! Vương Thư khốn nạn! Nói lời không giữ lấy lời!! "Cậu bị ngốc à? Vẫn tin?" "Mày ác độc!! Đồ ác độc!!" Tôi giận dỗi không thèm chơi với nó nữa. Cho tới khi bị bọn trường khác bắt nạt, Vương Thư đã tới kéo tôi chạy đi trong lúc tôi còn ngơ ngác không hiểu gì. Vừa kéo tôi chạy hắn lại nói. "Tôi tẩm độc vào bánh không phải hại cậu, mà chỉ khiến cậu phải ở cạnh tôi cả đời để tìm thuốc giải." Hahahaha. Giờ nghĩ lại thấy thốn quá trời là thốn mà. _______________________________ Sơ:Ba chương nữa là hết... nợ awww. Mà công nhận bố Thư ít phát ngôn mà đã phát ngôn thì phải chất
|
|
Chương 18(Đã fix) Vươn vai thức giấc, chợt nghe tiếng "rắc". "Thư!!! Em bị gãy xương rồi!!! Anh có bỏ em không!!" "Gãy xương mà vẫn la như lợn bị chọc tiết, vẫn nuôi được." Tôi véo má cái kẻ vẫn đang nằm lì bên cạnh mà nói vậy. Tôi vẫn chưa tin được với cái mặt này mà hắn đã 50 tuổi rồi, đến người ngoài nhìn vào còn bảo tôi nói phét tuổi hắn. Vương Thư cả đời chả động vào mấy mớ mỹ phẩm của chị em mà da dẻ vẫn đẹp hơn khối người. Veo véo má hắn thêm mấy cái nữa rồi tự véo má mình. Tốt, má tôi véo vẫn sướng hơn, chứng tỏ da tôi đàn hồi khỏe hơn da hắn! Lờ mờ nhìn đồng hồ đã chỉ 9 giờ rồi, bụng định dậy mà nhìn hắn ngủ ngon quá cũng buồn ngủ theo. Mới ngả lưng nằm xuống thì cái chuông báo thức di động - Nhóc Phúc đã chạy sầm sập lao vào. "Ông Thư ơi!! Ông giải bài này giúp cháu với!" Tôi xoa đầu thằng nhỏ, nhẹ nhàng nhắc. "Để ông Thư ngủ, đưa ông chỉ cho." Thế nào mà thằng bé lại xị cái mặt ra, ánh mắt nhìn tôi tràn ngập nghi ngờ!! Vớ vẩn nhá, chẳng qua là tôi nghỉ hưu sớm chứ không giờ này vẫn đang là giáo viên giỏi của tổ toán lí hóa đấy!! Đúng cái bài của lớp một: Mẹ cho em năm cái kẹo, em ăn mất hai cái kẹo, hỏi còn lại bao nhiêu kẹo?
Xoa xoa đầu thằng nhỏ thêm mấy cái. Thấy nó mấy lần bị mẹ nó quát cũng đáng lắm, nhớ hồi bé tí ông mày chỉ bị mẹ quát cái tội ham chơi chứ học.... học... Chời chời, cái tên Vương Thư đáng ghét!! Nếu như hắn đừng học giỏi đến mức quá đáng thì tôi đã chẳng bị mẹ quát thêm cái việc học!! "Dễ hơn ăn kẹo thế mà cũng không giải được hả cháu?" Nó mím môi cúi gằm mặt xuống, cái má nó đã phính thì chớ, mím môi vào thì trông y hệt con sóc nhỏ. Chợt có tiếng thằng Đức vang lên khiến nó hết hồn ôm chầm lấy tôi. "Ông Tâm ơi mẹ cháu bảo đưa cái này cho ông!" "À Đức, năm trừ hai bằng mấy?" Lập tức nó trả lời luôn "Bằng ba ạ". "Thế mười lăm trừ ba bằng mấy?" "Mười hai ạ. Cháu còn mới học thuộc bảng nhân hai rồi cơ!" ...... Thôi rồi, gặp đúng cao thủ đầu mưng mủ rồi. Trong tương lai không xa thì cứ tha hồ được nghe mẹ mày so sánh mày với thằng Đức nha cháu. Cơ mà không, tôi sẽ quyết trí rèn nhóc Phúc giỏi hơn mới được!! Cháu của Gia Phong Tâm này không lí nào lại dốt hơn bò!! Mặc dù là giáo viên dạy cấp 2 thiên về lí nhưng tôi không tin với trình độ năng lực này lại không thể đẽo cái đầu đá của thằng cháu. Trong bữa trưa, nhìn mấy con tôm được xếp gọn gàng, tôi hỏi nhóc Phúc luôn. "Cháu có 5 con tôm, giờ ông ăn hết ba con tôm thì cháu còn lại mấy con?" Thằng nhóc đang bóc vỏ tôm nghe thấy thế thì tái mặt bỏ tôm lại vào bát. Nó ôm mẹ khóc tu tu tố cáo tôi ăn hết phần tôm của nó. Tôi bất lực miết miết cái trán, lườm huýt Vương Thư đang run cả người bật cười. Đến chiều hắn có việc gấp, tôi lại mặc áo vest thắt caravat cho hắn chỉnh chu. Ai ngờ hắn lại dám nhái lại lời nhóc Phúc để trêu ngươi tôi. "Mẹ ơi ông Tâm tham ăn." Tôi cáu cố tình thắt chặt chặt hơn chút. "Anh giỏi thì anh dạy nó đi!!" Đưa hắn ra đến cửa, hắn ngồi vào ô tô, lại hạ kính xe xuống nói với tôi. "Tâm dạy được, chỉ có Tâm thôi." Tôi không nghe rõ, đi đến gần hơn để nghe. "Là sao?" "Lấy độc trị độc." Đợi cái xe đi mất hút thì tôi mới ngớ người nhận ra hàm ý. Đậu! Ý hắn muốn nói là tôi ngốc thì mới trị được nhóc Phúc ngốc!! Ngốc trị ngốc như lấy độc trị độc chứ gì!! Sở Vương Thư suốt đời chỉ là tên đáng ghét!! Quay lại vào nhà, lôi cổ thằng cháu đang ngủ say dậy bắt nó ngồi học. Ngồi học với nó mà còn ức chế hơn ngồi nói chuyện với hắn nữa là. Hỏi phép cộng thì biết sơ sơ nhưng sang phép trừ thì mù tịt. "Cháu cứ cố tình dốt như thế này thì ăn no đòn cũng đáng lắm." "Mẹ cháu tét mông cháu 3 cái lận." "Thì sao?" "Mẹ thằng Đức chỉ tét nó 1 cái. Thế là nó ăn đòn ít hơn cháu 2 cái đó ông!!" Nó bức xúc kể nể nhăng cuội lắm thứ lắm, nhưng tôi không quan tâm, tôi chỉ quan tâm vụ tét mông kia kìa. Chợt cảm thấy hoàn cảnh của mình rất giống với một cảnh phim của "Gia đình là số 1 phần 2". Cái đoạn có đứa bé gái tên Heri cũng dốt phép trừ y chang thằng Phúc ý. "Này, nếu mẹ cháu tét cháu 9 cái mà mẹ thằng Đức chỉ tét nó 3 cái thì..." "Thì tức là mẹ cháu không thương cháu nữa rồi!! Mẹ cháu đánh cháu nhiều hơn mẹ thằng Đức 6 cái!!" Vậy là cuối cùng dựa trên cách dạy của mẹ Heri thì tôi cũng tìm ra được phương pháp tạm thời để dạy nó cái phép trừ này. Cứ phải coi số bị trừ là số lần thằng Phúc bị tét mông còn số trừ là số lần thằng Đức bị tét thì khác ra. Đấy là áp dụng với dạng bài để ở dạng phép tính còn với bài toán có lời văn thì để cho hắn dạy đi, tôi đấu không lại với thằng nhóc này đâu. Viết cho nó mấy phép tính để giải, xong thì tôi lên giường nằm ngủ. Hình như khi về già người ta lại thích hồi tưởng thì phải. Tôi nhớ lại cái năm cấp ba có đợt bị yếu môn hóa nên mỗi khi có điểm hóa đều giấu nhẹm đi không cho hắn biết. Đến khi điểm ở mức báo động suýt dưới trung bình đến nơi thì mới hết cả hồn. Mặt lúc nào cũng buồn rười rượi, còn sợ hóa, sợ đi học. Lúc đó trời mưa to lắm, hắn cho tôi cái áo khoác của hắn để che mưa còn hắn thì bảo hắn không cần vì kiểu gì về nhà chả tắm lần nữa. Đang trên đường đi học về đột nhiên hắn rẽ vào một hẻm nhỏ. Tôi chưa hiểu gì đã bị hắn túm cổ ép lên tường. "Cậu có chịu nói không?" "N... nói cái gì?" Hắn đạp mạnh lên tường làm tôi run bần bật. "Dốt còn kiêu, tối sang nhà tôi học hoặc ăn đòn." Sau đấy hắn thả tôi xuống, tôi thất thần xịu cả người xuống. Mặt tôi nóng cả lên, cả hốc mắt cũng thấy nóng. Tôi từng hất mặt tự hào nhận sức mình học lí hóa giỏi hơn hắn để rồi giờ đây tụt dốt không phanh. Tôi cũng có tự trọng chứ, điểm thấp tôi giấu đi để hắn không biết, đã biết là người ta giấu mình rồi thì đừng cố phui ra. Hắn phui ra như thế này khác nào sỉ nhục tôi. Hắn sẽ cười nhạo tôi đúng không? Tên Tâm ngố này chỉ được cái mạnh miệng đúng không? "Đi về." "Mày cút đi!" Tôi ném cái áo khoác của nó xuống, hậm hức lách qua người hắn để đi ra. Hắn túm phần cổ áo ở gáy tôi để giữ lại. "Mày vui không?" - Tôi hỏi hắn. "Không." Vì trời mưa nên nước mắt cũng hòa với mưa rồi, đinh ninh hắn chẳng biết mình khóc đâu. "Cậu khóc làm tôi không vui." Lau lau nước mắt mà càng lau thì càng khóc nhiều hơn, tôi đi lùi lại dựa người vào lòng hắn. "Mày khinh tao dốt không?" "Rồi tao đang dốt hóa lắm, mày khinh tao rồi chứ gì?" "Tao sẽ giỏi hơn mày cho xem." "Sao mà tao sánh với con nhà người ta được." Hắn cứ để tôi tự kỉ một mình như thế mà chả đáp lại câu nào, còn dừng lại chạy vào tiệm thuốc mua cho tôi cả một túi. Hắn lo cho tôi dầm mưa thế này lại lăn ra ốm. Thực sự mà nói, ở thời điểm như thế hắn càng quan tâm tôi tôi càng cảm thấy nặng lòng. Kiểu như thấy mình giống gánh nặng của hắn, không được tích sự gì, đã không xứng mà còn bắt hắn phải lo lắng. Áp lực dồn nén khiến tôi bật ra lời chia tay. "Tao với mày hay là chia tay đi." Khi đó hắn không níu kéo, hắn chỉ cười nhếch môi rồi đi về. Tôi lặng người nhìn hắn bước đi thong thả dưới trời mưa, tay cầm túi thuốc nắm chặt hơn. Tôi không dám chạy đến ôm hắn từ sau để nói rằng mình lỡ lời. Chúng tôi cũng giống mấy cặp học sinh yêu đương bình thường thôi, cũng đã có lúc cãi vã rồi tạm chia tay như thế. Lúc tỉnh dậy đã thấy khóe mắt ươn ướt, thấy hắn ngồi ở mép giường. Tôi ngẫu hứng khơi lại chuyện chia tay lúc đấy. "Không biết ai lúc nửa đêm gọi người ta ra rồi khóc inh ỏi đòi quay lại." Tôi thẹn quá đỏ cả mặt. "Giề!! Không biết ai cũng định nói quay lại, chả qua em nhanh miệng nói trước thôi!!!"
|