Tôi có chút chừng chừ nhưng bắt buột tôi phải nói. - Chuyện ngày hôm đó tôi cũng có phần sai, hyung quên hết chuyện đó đi. - Có thể đối với cậu, cậu có thể quên nhưng với tôi thì không thể, tôi phải có trách nhiệm với cậu với những gì tôi gây ra. - Bằng cách tôi sẽ làm tình nhân của hyung sao? Tôi không muốn phá hủy gia đình của người khác nhưng chính hyung lại muốn điều đó thật mâu thuẫn. Tôi là đàn ông nên sẽ không có bầu đâu nên hyung không cần chịu trách nhiệm. - Tôi không có ý đó mà là vì tôi đã cướp đi đời trai của cậu đáng lẽ người làm điều đó là em vợ của tôi. Tôi cười vì nhìn ông thật ngây thơ vì lúc đó tôi hoàn toàn không say rượu hoàn toàn nhận thất được mình đang làm gì nhưng ông ta lại không nghi ngờ tôi là gay còn hiểu lầm ông đã làm mất đời trai của tôi nữa chứ thật là buồn cười. - Tôi đã sớm mất... À không, bỏ qua chuyện này. Tôi đi tới chỗ ông mà nói nhỏ vào tai rằng. - Tôi mất đời trai không phải do hyung đâu mà là do người đàn ông khác. Tôi rời khỏi nơi đó mà trong lòng vui không thôi. Tôi biết vẻ mặt của ổng lúc đó ra sao ha chắc là buồn cười lắm cười đến vỡ bụng luôn. Sáng hôm sau cũng nhưng mọi khi chúng tôi cùng nhau ăn sáng rồi bắt đầu công việc của mọi người. Ra tới chỗ xe thì thấy ông đứng đó chờ tôi. Tôi bấm nút mở khoá xe rồi bình thảng đi tới. - Sao hyung ở đây? Ông chỉ cười rồi quay đầu vào xe tôi. - Đi chung nha. ----------------------- Phải nói sao ta bầu không khí trong xe lúc đó rất buồn cười, tôi lái xe mà cứ nhớ về chuyện tối hôm đó nên tôi chợt cười, ông quay về phía tôi ngây ra hỏi. - Cậu sao vậy? - Không, không có. - Không có sao? Tôi thấy ông cứ nhìn tấm hình tôi treo trên xe.
|
- Hyung nhìn gì vậy? - Ông ta khá giống tôi nhỉ? Ông ấy chỉ tay về phía tấm hình giờ tôi mới để ý đó là tấm tôi chụp chung với dượng. Tôi hốt hoảng không biết làm gì nên giật tấm hình xuống cất vô túi áo nút trên sợi dây văn tung toé trên xe. Bầu không khí chợt im lặng thất thường ông cũng không hỏi tôi gì nữa. Tới công ty ông xuống xe ngay, tôi không biết mình đang làm gì nữa hành động hồi nảy là sao tôi không hiểu nữa. Tôi không muốn giận ông vô cớ nhưng nhắc tới dượng của mình thì tôi không muốn đặc biệt là ổng nhắc tới ông càng không muốn ông so mình với dượng tôi. Như mọi ngày tôi cứ tránh ánh mắt của ông né việc đụng chạm ông. Hôm nay lại có hai ba cuộc họp quan trọng muốn tránh cũng không thoát. Tôi đứng chờ thang máy để đi lên cuộc họp cứ tưởng ông lên trước rồi nên tôi lật đật đi lên. Cửa thang máy mở ra tôi định đi vô thì bọn nhân viên xô đẩy chen vào thang máy tôi cũng đâu vừa cũng chen vô cho bằng được bỗng thang máy báo quá tải, cả bọn đều nhốn nháo. - Ai ra đi chứ? Chật quá. Quá tải rồi kìa. Bỗng có tay bàn tay lôi tôi ra thang máy ngừng báo đóng cửa lại. Tôi có chút sững sờ ánh mắt bắt đầu nhìn lên coi ai thì ra đó là anh chàng nhân viên ngồi bên cạnh tôi. Ánh sáng tỉa từ người anh ta khiếm tôi có chút khó chịu, nhưng quả thực anh ta cũng rất đẹp lại giỏi gian nữa chắc cũng nhiều người theo tôi nghĩ vậy. Cũng được một lúc rồi anh ta cứ nắm tay tôi như thế không chịu buông tôi đành phải giật tay ra định quay đầu bỏ đi thì thấy ông đứng đó từ hồi nào tay cầm bản thảo trừng mắt nhìn tôi. Tôi có chút sợ nhưng không nhiều liền lấy bản thảo từ tay ông rồi vội bấm nút thang máy. Không khí trầm lặng khiến tôi càng sợ bỗng thang máy mở cửa ra tôi nhanh chân bước vào theo sau đó là ông, anh nhân viên đó cũng định bước vào thì ông đã nhanh thay nhấn nút đóng. Trong thang máy hai người cứ im lặng bỗng ông kéo tôi quay về phía ổng, tôi cúi ngầm mặt xuống rồi lại lẻn ngước mặt lên nhìn ông từ nảy tới giờ ông cứ nhìn tôi mãi bỗng ông ôm chặt tôi vào lòng. - Cậu có thể coi tôi là người cuối cùng trong lòng cậu được không? - Hyung nói gì vậy? Tôi... (Bing boong) Bỗng cửa thang máy mở ra tôi vội đẩy ông ra khiến ông đập mạnh vô tường thang máy, tôi cũng lo cho ông lắm nhưng tôi lại không muốn ở lại nên bỏ đi vào phòng họp.
|
Trong phòng ai cũng ngồi vào vị trí của mình, tôi tự cảm thấy xấu hổ vì là người đến muộn bắt mọi người phải chờ. Tôi ngồi yên vị ở ghế ổng cũng bước vô vừa đi vừa chỉnh calavat. Tâm trạng tôi lúc đó khá hổn độn và hời hợt cứ đoản ánh mắt đi chỗ khác mà không dám nhìn ông. Cuộc họp bắt đầu được 15p tôi cảm thấy mình không ổn cứ luôn thở dốc tôi biết điều gì đang xảy ra với mình nhưng không thể nào nói lên được nếu nói nhất định tôi sẽ không dám nhìn mặt ai mất. Bàn tay hư hỏng của ông cứ sờ lên đùi tôi còn xoa vào những nơi nhạy cảm khiến tôi không thể nào tập trung được. Tôi cố gắng để không phát ra tiếng rên nhưng ông cứ khiến tôi phải rên đột nhiên tôi không chịu được nữa mà "A!" lên một tiếng, giám đốc đang bàn dự án mới thì nghe thấy tiếng lạ nên đảo mắt nhìn một hồi rồi lại tiếp tục tôi gần như nín thở khi thấy hành động đó. Rồi cũng được thở phào nhẹ nhỏm. Tôi đưa tay xuống gạc cái tay hư hỏng cũng ông ra. Trong đầu tôi cứ nghĩ ông ta sao vậy hết cái vụ trong thang máy bây giờ lại là vụ này trời ơi muốn tức điên lên luôn. Thấy tôi khó chịu nên ông không làm nữa. Tạ ơn trời tôi được thoát nạn. Tan họp ai nấy đều vội ra về còn tôi thì cố nén lại để chỉnh lại quần áo, haizz chỉ là thói quen khó sửa. Bước vô thang máy tôi chợt suy ngẫm lại những thứ diễn ra hồi nảy hôm nay chắc ông uống lộn thuốc hay sao mà lại có những hành động biến thái đó cơ chứ. Sâu chuỗi lại toàn bộ sự việc xảy ra hôm nay tôi thấy nó liên quan đến câu nói ngày hôm qua. Nhưng thôi nghĩ nhiều chi cho mệt vẫn đề phòng cho chắc. Thật ra cái chuyện tối đó tôi chỉ giả bộ giận thôi vì tôi bắt đầu trước mà nhưng bây giờ tôi lại không muốn, thật ra con tim tôi muốn được ở bên ổng để tôi có thể cảm nhận được sự chăm sóc vì tôi đã xa dượng mình quá lâu rồi cũng thấy nhớ và gần ổng tôi cảm thấy rất quen thuộc tôi rất muốn tiếp diễn đều đó để có thể an ủi phần nào cho tôi. Tan làm tôi đi thang máy để xuống tầng giữ xe thì thấy anh nhân viên đó tôi chỉ cười rồi bước vô thang máy. Im lặng được một hồi anh ấy cũng bắt chuyện với tôi. - Sếp thân với cậu lắm hả? - À...ừm..anh rể vợ của tôi mà. - Nhưng tôi thấy hai người thân hơn mức đó. "Anh ta nhìn tôi rồi nở nụ cười khiến tôi lạnh xương sống" - Gì chứ? Người nhà mà thân hơn là phải rồi. Bỗng có một suy nghĩ loé lên trong đầu tôi. Không lẽ đã có người nghi ngờ mối quan hệ của tụi tôi mà nếu có thì chỉ có anh ta thôi. Chuông báo thang máy khiến tôi bay luôn ý nghĩ đó vội bước ra ngoài đi tới xe thì thấy ông đã đứng đó chờ.
|
Hic tác giả ra phần mới sớm nhé
|
-Nhanh lên, còn về, trể rồi. "Ông hối tôi mà cứ nhìn đồng hồ báo hiệu cho tôi cũng trể lắm rồi" Tôi gật đầu rồi nhanh lái xe đi. Trên đường đi thỉnh thoảng tôi nhìn qua coi ông đang làm gì nhưng tôi không làm được chỉ vì một chữ "ngại" tuy lúc tức tôi nói chuyện rất mỉa mai nhưng lúc bình thường như thế này thì..... Chỉ biết thở dài thôi chứ sao. Cũng đã một năm tôi sống cùng gia đình ông tôi cũng khá thân thiết hơn với những người trong nhà nhưng tôi với cổ không thể nào có tình yêu được, còn ông thì có những hành động lạ nó khiến tôi có cảm giác tôi là người vợ thứ hai của ông vậy. Mấy tháng sau ông có chuyến công tác khiến trong người tôi rất dễ chịu không còn phải cảnh giác nữa. Sau hôm đó ông cũng không làm gì quá đáng với tôi chỉ lâu lâu ôm một cái hoặc vuốt nhẹ sống lưng, phụ tôi dọn dẹp hay bưng tài liệu khi không có ai. Cái điều đó lại làm cho tôi nhớ đến cảm giác hồi đó tôi với dượng cũng vậy nhưng chúng tôi chỉ làm vậy trong thời gian ngắn còn lại thì ung dung làm chuyện mình thích mà không sợ gì cả. Có lần tôi cũng muốn thử cái cảm giác làm một người đàn ông bình thường có lần tôi dịu dàng yêu thương chăm sóc cô ấy bệnh, tôi không chắc cô ta nghĩ gì nhưng mỗi lần tôi làm điều đó cô đều nở nụ cười hạnh phúc khiến tôi cũng muốn làm điều đó mãi. Nè, điều đó là ân cần, chu đáo gì đó chứ không phải cái đó đâu nha. Trên bàn ăn tôi cũng gấp đồ ăn cho cô rồi cổ cũng gấp lại cho tôi, nụ cười hạnh phúc đây là lần đầu sau bao nhiêu năm, nhưng nó không đủ mãnh liệt chỉ là thoáng nở thôi. Bỗng chị vợ buông đũa bật dậy bỏ đi khiến tôi và cổ cũng hơi ngạc nhiên. Tôi cứ tưởng rằng cô ấy sẽ không chạy theo nhưng cô ấy còn làm hơn như vậy nữa vừa chạy theo vừa kêu tên của chị nhìn giống như cô ấy đang lo sợ cái gì đó xảy ra vậy. Lúc đó cũng đâu có tâm trạng nào để ăn nữa nên tôi dọn dẹp được một lúc thì tôi nghe thấy có tiếng gì bể ở trên lầu tôi vội vàng chạy lên xem thử thì thấy đồ đạc trong phòng bể nát chị vợ thì ngồi một gốc ở trong phòng còn cô ấy thì ngồi cách đó không xa. - Sao vậy? Cô có sao không? - Anh chúng ta về phòng đi. - Sao phải về? Mà chị ấy.... - Em kêu là về phòng mà... Cô ấy tức giận hét vào mặt tôi khiến tôi hơi bất ngờ vì chưa bao giờ cô ấy nói chuyện vậy với tôi. Cô ấy giàng giụa lau nước mắt bước ra phòng tôi cũng bước theo nhưng bản thân vẫn muốn xem chị vợ mình ra sao nên cũng quay lại nhìn trước khi đóng cửa. Chị ta lạ lắm ôm đầu mình rồi cứ nói lẩm bẩm "đừng rời xa em" khiến tôi cũng bán tính bán nghi. Về phòng cô ấy đi thẳng vào nhà vệ sinh dội mấy ca nước. Lúc đầu còn nghe tiếng nước chảy nhưng lúc sau thì không nghe thấy tiếng gì nữa tôi định tới gõ cửa coi cô làm gì ở trổng mà không nghe tiếng động nhưng nghĩ lại lỡ cô ấy đang thay đồ thì sao nên cũng không tiến tới phòng tắm mà đi xuống pha cho cổ ly trà cho cổ tịnh tâm. Lên phòng tôi vẫn không thấy cô ra chợt đi tới cửa phòng tắm gõ cửa nhưng vẫn không thấy cô ấy trả lời định gõ thêm phát nữa rồi tính xông vô nhưng định làm vậy thì cô đã bước ra với vẻ mặt tức giận. - Sao hôm nay anh ồn vậy? Em có bị gì đâu mà anh quấn lên dữ vậy?
|