Năm Ấy Hoa Nở Trăng Vừa Tròn Cũng chính là lúc cậu mất đi một nữa Thanh Xuân của mình , Hai chiếc xe hơi chạy ngược chiều đâm thẳng vào nhau và sự ra đi của một người trên chuyến xe đó là một sự mất mát rất lớn đối một cậu bé đang ở độ tuổi cần mẹ bên cạnh , đôi tay yếu ớt của cậu đang cố trường tới với nắm lấy đôi tay đẫm máu của người phụ nữ trước mặt mình mà bất lực , ánh mắt cậu đỏ hoe lên khi chứng kiến khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ cậu cho là đẹp nhất bây giờ lại toàn là máu che lấp đi đôi mắt biết vốn xinh đẹp mà người nào cũng mong muốn có nó “Mẹ “ tiếng nói yếu ớt của cậu vang lên từ cuống họng rồi cũng thế mà tắt đi , cậu rơi vào tình trạng hôn mê sâu vì cú sốc này , Năm cậu 18 tuổi cũng chính là lúc cuộc sống của cậu bị đảo lộn , mọi người xa lánh cậu vì cậu là người lập dị đánh nhau không thương tiết một ai , dù chỉ là và chạm nhẹ thì cậu cũng cho ngay một đấm với đôi mắt buồn sâu thẳm ai nhìn vào cũng thấy nỗi đau đớn mà cậu đã chịu đựng đều phải cuối đầu “ Tiểu Trạch ... hôm nay con tốt nghiệp rồi , có muốn ăn gì không bố đưa con đi ăn “ Bố cậu nhìn qua tấm kính nhỏ trong xe mà nói “ Không , lo chạy đi “ Cậu đáp lại với không khí vui vẻ của bố mình bằng một câu nói lạnh lùng không tả nỗi , Bố cậu cũng biết tại sao cậu lại như vậy với mình , cũng vì năm đó chỉ vì một chút dại dột của mình mà đánh mất đi người phụ nữ mà ông yêu thương nhất Nhớ lại năm Mẹ Hoắc Trạch mất “ Giám đốc Hứa mời anh , nào cạn ly nào “ một người phụ nữ ăn mặc hở hang tay đang cầm ly rượu quấn quýt lấy ông mà đưa đẩy ép ông uống , cùng lúc đó Mẹ Hoắc Trạch đi vào những cảnh tượng không mấy hay họ đã hiện rõ trước mắt bà , mọi thứ như sụp đổ đi khi chính mắt bà chứng kiến người chồng mà mình đã tin tưởng rằng không phản bội mình bây giờ lại đang tay trong tay với người phụ nữ khác , nỗi đau này ai thấu được khi bà không thể chịu nỗi cảnh tượng đau đớn đó thì cũng nhẹ nhàn rời đi , cũng lúc đó bố cậu giật thoát mình đẩy người phụ nữ kia ra mà chạy theo béo dáng người phụ nữ quen thuộc đó nhưng ông chậm hơn một bước bà đã rời biết khỏi đó cùng với cậu “ Hoắc Trạch .... Bố xin lỗi chuyện lúc đó , thật ra thì .... “ Bố Hoặc Trạch chưa kiệp nói hết câu thì tiếng “ Coi chừng “ vang lên làm ông giật mình mà lao thẳng vào chiếc xe đối diện và chuyện của 3 năm trước lại tái hiện trước đôi mắt của Hoắc Trạch , nhưng lần này lại là Bố Cậu , ông đang cố lấy hết chút sức lực còn lại của mình mà bò đi lại phía đứa con trai đang nằm bất động trên đường mà đôi mắt không người chảy nước “ Tiểu Trạch ... Tiểu Trạch của bố , Tiểu Trạch bố xin lỗi ... “ Ông cố gắng bò lại nhưng đôi mắt càng lúc càng mở to và giọng nói đầy lo lắng khi nhìn con trai mình từ từ biết mất mà càng không hiểu chuyện gì xảy ra ..... “ Xin chào , Tâm Khải cậu vẫn khỏe đó chứ “ tiếng nói của một người còn trai được cho là du côn của trường nói ra làm mọi người liền lập tức cuối đầu tỏ ý để không phải là con mồi tiếp theo cho bọn họ vui đùa “ Sao mày không trả lời hả , mày giám ... “ Một người khác tiến nhanh lại phía Tâm Khải nắm lấy cổ áo nói to “ Được rồi được rồi , cậu ta là người mới , các cậu đừng có bắt nạt người ta như vậy chứ ... đúng không nào Tâm Khải “ Người đó đi lại đưa tay vuốt nhẹ mặt Tâm Khải nói với vẻ mặt khinh khỉnh “ Các người là ai , các người muốn gì “ Tâm Khải nói với chất giọng không mấy sợ trước bọn họ “ Haha , đúng thật là cậu không biết chúng tôi là ai rồi “ Người thanh niên đó cười lớn rồi nói “ Haizzz Tâm Khải ơi là Tâm Khải nhìn cậu xem đẹp trai lắm đấy “ Người Thanh niên hất mạnh mặt Tâm Khải ra mà đưa kí hiệu đánh lấy Tâm Khải , nhưng ngược lại bọn người đó lại không biết Tâm Khải là người có máu mặt , Tâm Khải là học sinh chuyển từ mỹ về theo như lý lịch ban đầu mà bọn thanh biên kia biết thì Tâm khải là con trai của một tập đoàn lớn , Đẹp trai học giỏi ngon hiền không biết đánh nhau , chỉ bao nhiêu yếu tố đó thôi thì đám thanh niên đó cũng đã có một con mồi ngon để kiếm một chút ít tiền từ Tâm Khải rồi , nhưng ngược lại thì Tâm Khải là một người có máu mặt tại Mỹ vì gia đình muốn ở gần với Tâm Khải nên đã đưa cậu về nước và bây giờ đến trường đây học với đánh hiệu là đứa con hiền lành , nhưng sau vụ này thì không còn rồi “ Anh , anh tha cho bọn em ... bọn em hứa sau này sẽ làm trâu làm bò cho anh , xin anh tha cho bọn em “ Người Thanh niên đó quỳ xuống nhìn Tâm Khải với anh mắt run sợ nói “ Được rồi ... nhưng sau này nhớ lấy Tao mới chính là Đại ca nơi này , từ nay về sau cứ làm việc của chúng mày có việc gì cần tao thì cứ tìm đến tao ... nên nhớ cấm làm quá mức “ Tâm Khải nhìn người thanh niên đó nói lạnh lùng rồi rời đi trước sự chứng kiến của những người xung quanh Ở một phía khác “ Khải Trạch tỉnh dậy đi “ một người đại diện cho một đám người đang bên trong phòng y tế nắm lấy tay Khải Trạch lay nhẹ nói “ Sao lại xảy ra chuyện thế này chứ , bay cũng thấy đó tao chỉ ném nhẹ trái bóng thôi mà không ngờ lại bị như thế này ... thật là ,Khải Trạch mau tỉnh dậy đi nào “ Hi Bân quay người nhìn đám bạn nói với vẻ mặt khó chịu rồi quay lại nhìn Khải Trạch nói đầy lo lắng , những người bên trong phòng cũng lo lắng không ngớt , bình thường thì Hi Bân luôn ghẹo gái bằng ném những chiếc bóng sang đó rồi chạy lại nhặt sẵn tiện lại tán tỉnh mấy em xinh đẹp vài câu nhưng hôm nay mọi người không hiểu sao lại nhìn thấy Khải Trạch đi qua cũng thách đố Hi Bân xin lấy Tài Khoản mạng của Khải Trạch , không ngờ Hi Bân làm thật nhưng sự thật quá nhẫn tâm rằng quả bóng bay thẳng vào đầu Khải Trạch và mọi chuyện là Khải Trạch lên phòng Y tế “ Cẩn Thận “ Hoắc Trạch giật mình tỉnh dậy đôi mắt mở to mồ hôi thì thi đua nhau rơi trên khuôn mặt cậu , Hoắc Trạch đưa tay đau nhẹ những giọt mồ hôi đó rồi quay sang nhìn đám người đang đứng nhìn chăm chăm lấy mình mà giật thoát mình “ Các người là ai ? Đây là đâu ? “ Hoắc Trạch mắt mở to nhìn đám người ăn mặc quái lạ mà mất bình tĩnh nói to , câu nói vừa dứt Hi Bân quay lại nhìn đám người đang đứng mà ngơ ngác “ Không phải chứ “ Hi Bân ngơ ngác nhìn đám bạn mà nói khó hiểu “ Khải Trạch đừng đùa , tôi không cố ý làm như vậy đâu , chỉ là ... chỉ là ... chỉ là lúc đó tôi lỡ tay ném trúng cậu thôi Khải Trạch đừng làm tôi sợ “ Hi Bân nhìn Khải Trạch nói đầy lo lắng “ Khải Trạch ... Là tôi sao ? “ Hoắc Trạch ngơ ngác nhìn xung quanh rồi đưa tay chỉ mình nói khó hiểu “ Bác sĩ ... bác sĩ ơi “ Một người trong đám đó hoản hốt chạy đi tìm bác sĩ “ Cậu không nhớ gì sao ? Thôi mà đừng hù bọn tôi nữa , cậu muốn ăn gì muốn mua gì cứ nói tôi cho được “ Hi Bân cười nhẹ nhìn Khải Trạch nói , Hi Bân biết thừa những chuyện này giả làm như thể này để kiếm tiền chưa gì , đúng là lựa đúng người kiếm tiền thật “ Chát ...” Khải Trạch nắm lấy tay Hi Bân đánh mạnh vào mặt mình một cái rõ đau mà giật mình “ Không phải chứ , không đúng chuyện này là sao ? Không đâu “ Hoắc Trạch mắt mở to nhìn mọi thứ còn Hi Bân thì mắt mở to nhìn khuôn mặt cậu mà bất ngờ “ Không chuyện này sao có thể xảy ra được , mình không tin trên đời này lại có thật đâu , không tin “ Hoắc Trạch mạnh tay rút kim đang chuyền nước trên tay mình ra mà chạy nhanh ra ngoài nhìn mọi thứ xung quanh ,Hi Bân cũng không khác mà chạy theo sau cậu “ Trời ơi , chuyện này là sao đây “ Hi Bân bối rối nhìn Khải Trạch ngơ ngác mà sót ruột “ Khải Trạch chúng ta vào phòng trước đã , để bác sĩ kiểm tra xem cậu như thế nào ... nào đi thôi “ Hi Bân đi lại nhẹ nhàn nhìn lấy Hoắc Trạch nói nhỏ nhẹ , còn Hoắc Trạch thì bất ngờ đột độ vì chuyện mình nghĩ không xuất hiện bây giờ đã xảy ra với chính cậu rồi , Hoắc Trạch đi vào ngồi trên chiếc giường cũ kỉ mà nhìn mọi thứ trong căn phòng xa lạ cùng với đám người xa lạ mà nhắm chặc mắt lại cố hy vọng không phải là thật “ Bác Sĩ đến rồi “ Người lúc nãy quay lại đằng sau là bác sĩ của trường đi vào nhìn lấy Hoắc Trạch mà bắt đầu kiểm tra , mọi thứ vẫn bình thường không có gì khác lạ cả , nhưng mọi người đều không biết Khải Trạch và Hoắc Trạch đã xuyên không về Thập niên cũ , Và Khải Trạch đã biến thành Hoắc Trạch “ Bác sĩ thật sự là không sao chứ ạ “ Hi Bân lo lắng nói “ Không sao , chỉ cần nghĩ ngơi vài ngày là được “ Bác Sĩ nhìn Hi Bân nói “ Vậy là ổn rồi “ Hi Bân thở vào nhẹ nhõm nhưng Hoắc Trạch đang ngơ ngác với mọi thứ mà có chút lỗi lầm “ Các cậu về trước đi , Tớ đứa Khải Trạch về rồi mình về sau “ Hi Bân nhìn đám bạn nói rồi cũng rời đi cùng với Khải Trạch
|
“ Xin lỗi cậu về chuyện lúc nãy , thật sự tôi không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như vậy , thật sự xin lỗi cậu “ Hi Bân dừng xe trước một ngôi nhà có phần không mấy giàu có mà nhìn lấy Hoắc Trạch nói , nhưng ngược lại Hoắc Trạch không buồn đáp trả lại câu nói của Hi Bân dù một lời , mà chỉ ngồi trên xe thơ thẫn đôi mắt nhìn xa xăm không điểm dừng “ Khải Trạch , Khải Trạch cậu sao vậy ? “ Hi Bân nhìn Hoắc Trạch mơ mơ màng màng mà vẫy tay trước mặt đánh thức cậu , lúc này Hoắc Trạch mới quay lại hiện thực mà nhìn lấy Hi Bân “ Tới nhà tôi chưa ? “ Hoắc Trạch nhìn Hi Bân nói với giọng ngơ ngác như người trên trời rơi xuống cộng thêm đôi mắt buồn vô hồn ai nhìn thấy cũng siêu lòng mà buồn theo “ Tới rồi , cậu thật sự không sao đấy chứ Khải Trạch “ Hi Bân lo lắng nhìn Hoắc Trạch nói nhẹ nhàng nhất có thể “ Không sao “ Hoắc Trạch trả lời lạnh lùng rồi rời khỏi xe của Hi Bân mà nhìn xung quanh “ Vậy thì ổn rồi , để tôi đưa cậu vào nhà “ Hi Bân thở vào nhẹ nhõm nhìn cậu nói tiếp “ Không cần tôi tự vào được , cậu về đi “ Hoắc Trạch xua tay , Hi Bân cũng biết mọi chuyện xảy ra khá nhanh đến với cậu nên cũng không muốn quấy rầy thêm nữa mà nhìn lấy Hoắc Trạch lần cuối rồi rồ ga chạy đi , để lại Hoắc Trạch đứng đó mà nhìn hoang cảnh xung quanh xa lạ mà thở mạnh “ Đúng thật là như vậy rồi sao ? “ Hoắc Trạch đang đứng nhìn xung quanh thì đằng sau có một đôi bàn tay chạm nhẹ lên đôi vai cậu mà làm cậu giật thoát mình , Hoắc Trạch quay nhanh người lại nhìn người phụ nữ với khuôn mặt phúc hậu đang nở một nụ cười tươi nhìn cậu mà ánh mắt cậu chợt rơi nước mắt “ Mẹ “ Từ mẹ vâng lên nhỏ dần nhưng chứa đựng đầy cảm xúc , Hoắc Trạch cũng không biết người phụ nữ này là ai nhưng vừa nhìn thấy thì cậu cảm giác có một thứ gì đó rất quen thuộc mà cậu chỉ muốn ôm chặc lấy người phụ nữ này vào lòng mình mà khóc thật to cho vơi đi bao nhiêu nỗi buồn , nỗi cô đơn trống trải mà cậu đã trải qua mà thôi , Hoắc Trạch ôm chặc người phụ nữ trong lòng mà đôi mắt cứ thế rơi nước mắt không thể nào ngăn lại được cái dòng xúc cảm quá mạnh liệt này “ Khải Trạch , con sao vậy ? “ Người phụ nữ đưa đôi tay chai xạm vỗ nhẹ tấm lưng Hoắc Trạch mà an ủi “ Con nhớ mẹ , nhớ mẹ rất nhiều “ Hoắc Trạch khóc thành tiếng mà vừa nói , đôi tay cậu cố ôm chặc lấy người phụ nữ đó hơn , cậu không muốn buông tay ra cậu chỉ sợ buông tay ra thì lại mất đi cảm giác này một lần nữa cậu sợ lắm , sợ cái cảm giác mất đi người mình yêu thương nó đau đơn đến mức nào , sợ vòng tay ấm áp của mẹ rời xa cậu sợ lắm sợ tất cả mọi thứ “ Khải Trạch , có chuyện gì sao con , nào nói mẹ nghe có chuyện gì với con sao “ Người phụ nữ đó đẩy cậu ra , đôi tay chạm nhẹ lên khuôn mặt người con trai mình mà nói với chất giọng nhỏ nhẹ , Hoắc Trạch mở đôi mắt ướt mì nhìn lấy người phụ nữ trước mặt mình mà lắc đầu liên tục “ Không sao con trai , mẹ biết áp lực con phải gánh chịu mà , có mẹ bên cạnh con rồi mẹ sẽ gánh thay con “ Hoắc Trạch nghe đến những lời này cảm xúc lại càng dân trào hơn nữa , cậu ở tương lại cậu được nghe những lời nói này của mẹ thì hạnh phúc biết mấy , nhưng bây giờ thì không cậu đang nghe những lời nói đông viên này từ một người phụ nữ không biết rõ trên tuổi mà ấm áp đến lạ thường thế này “ Được rồi con trai của mẹ , vào nhà thôi mẹ nấu cơm sẵn rồi toàn những món con thích thôi , nào vào nhà thôi con “ Mẹ Khải Trạch nhìn cậu nói nhẹ nhàng rồi nắm lấy đôi bàn tay đang lạnh lẽo của cậu mà đi vào nhà , Hoắc Trạch cũng thế mà gạt đi hàng nước mắt còn vướng trên khuôn mặt mình mà đi theo gót người phụ nữ vào trong , Hoắc Trạch vừa bước vào trong thì liền nhìn thấy một tấm ảnh của một người đàng ông đang nở một nụ cười hạnh phúc nhìn lấy cậu , mọi thứ dường như mới toanh tất cả mọi thứ từ khung ảnh đến chiếc bàn để thời tất cả đều mới toanh Hoắc Trạch mắt mở to nhìn hình ảnh đó mà nhớ đến mẹ cậu , cậu khuỵ gối xuống đất đôi mắt nhìn xa xăm đây sầu não “ Khải Trạch , Lại ăn cơm thôi con “ Mẹ khải Trạch dọn xong cơm nhìn cậu đang khuỵ gối trước chồng mình đi lại ngồi xuống bên cạnh cậu vỗ về “ Cũng đã hơn một tuần này rồi , mọi thứ sẽ dần dần phai tàn thôi nỗi buồn này hãy để mẹ nhận lấy thay con , Khải Trạch mẹ biết rằng trên thế giới này bố mẹ nào cũng mong muốn con mình được thành tài , được hạnh phúc có một cuộc sống ấm nó , mẹ xin lỗi vì đã không cho con được những thứ đó nhưng mẹ hứa mẹ sẽ bù đắp cho con mọi thứ mà mẹ có bây giờ “ Mẹ Khải Trạch ngồi xuống ôm lấy cậu mà cố kiềm lòng “ Sao mọi chuyện lại như thế này cơ chứ “ Hoắc Trạch nói nhỏ đầy đau khổ phải chăn cuộc đời cậu là phải vậy , không mất mẹ thì lại mất ba , không mất ba thì lại mất mẹ tại sao cuộc sống này lại đối sử với cậu như vậy chứ , cậu chỉ mong muốn có một gia đình thật sự trọn vẹn có cha lẫn mẹ thôi mà sao đến quá khư như thế này cậu cũng không có được mái ấm là sao Hoắc Trạch một lần nữa kiềm chế nước mắt mình mà đập mạnh tay xuống đất để giải tỏa tâm trạng cậu ngay lúc này
|