Mã Phu
|
Chương 26 Cúi đầu nhìn nam nhân tựa lên cửa xe vừa cười vừa hộc máu, nam tử ngang tàng tám thước lẩm bẩm nói:
“Ta đã từng nghĩ đến rất nhiều phương pháp, tỷ như phế đi ngươi, nhốt ngươi vào trong mật thất sau phòng ngủ của ta, cả đời dưỡng ngươi. Ta cũng từng muốn biến người thành ngu ngốc, dưỡng ở trong phủ. Ta thật sự không muốn giết ngươi…, lại không hề nghĩ tới ngươi sẽ nghe lén, ta vốn thật sự chuẩn bị đưa ngươi đến trấn nhỏ ở biên cương, sau này cũng sẽ thường xuyên đi tìm ngươi, ta nghĩ đây chính là phương pháp tốt nhất. Chính là ngươi vì sao phải nghe lén chứ…, lời nói ta cố ý nói cho người khác nghe, kết quả lại cho ngươi nghe thấy được…”
Nam tử đứng thẳng dậy, “Ta không nghĩ ngươi sẽ thật sự không luyện công phu trong bí tịch, lúc trước ngươi quá độ công lực cho ta, thủ pháp sử dụng cực kỳ tương tự bí tịch, ta nghĩ đến…”
“Đừng…, Mã đại ca.”
Thân ảnh màu đen giống như một mạt u linh, càng đi càng xa, cho đến khi rốt cuộc không nhìn thấy.
Nam nhân bị thương cười không ngừng, máu chảy bên khóe miệng cũng không thèm lau. Cười đến cả người co lại thành một đống.
Tuyết bay nhìn như vô tình lại có tình giống như đang an ủi nam nhân, nhẹ nhàng rơi xuống trên người y, từng chút từng chút bao trùm lấy y, bông tuyết ôn nhu vì muốn lau đi nước mắt của y, liền tiếp bay tới trên mặt, khóe mắt y, đợt đầu bị hòa tan, đợt sau lại tiếp tục bay tới, cho đến khi lệ trên mặt người nọ đều biến thành băng.
Mã Phu không thể đi xa, nội thương, tâm úc, thể hư, phong hàn, nóng lên, mấy chứng đồng phát, bệnh đến như núi, làm cho Mã Phu té xỉu trước cửa một nông hộ cách kinh thành không xa. Chủ nhân nông gia hảo tâm đỡ y vào nhà mời thầy thuốc đến cho y. May là ngân phiếu trong ngực Mã Phu đủ dùng, chủ nhân nông gia cũng không phải sầu tâm tìm không ra tiền thuốc men, chủ nhân hàm hậu tận tâm hết sức hầu hạ người bệnh, cho đến khi y có thể đứng dậy. Mã Phu lòng mang cảm kích, muốn đưa hắn ngân lượng, chủ nhân nông gia cười ngây ngô chỉ lấy một lượng bạc coi như phí tá túc, đưa hơn cũng không chịu lấy. Mã Phu thấy hắn tâm tính thiện lương, liền hỏi hắn có thể cho y ở đến khi thân thể khỏe hẳn không, chủ nhân nông gia cười nói đại huynh đệ ngươi cứ việc ở.
Lần ở này chính là hai tháng. Trên người có tiền, thầy thuốc cũng tới thường xuyên, dược tốt thuốc bổ dùng không tiếc, thương thế của Mã Phu cũng dần chuyển biến tốt đẹp. Ăn cơm xong, Mã Phu chào chủ nhân, nói đi ra sông nhỏ phía sau đi một chút.
“Đại huynh đệ, thân thể ngươi còn chưa khỏe, cũng không nên để quá mệt. Để ta bảo Cẩu đản đi đỡ ngươi về.” Chủ nhân nông gia vừa thu thập bàn ăn vừa nói.
“Ngại quá, trong khoảng thời gian này làm phiền toàn gia các ngươi.” Mã Phu ôn hòa cười.
“Ngươi khách khí gì chứ! Ngươi đến, toàn gia chúng ta cũng được hưởng không ít từ ngươi, ngươi xem mấy thằng nhóc con kia ăn nhiều đến miệng trơn nhẵn! Ngươi bình thường đưa tiền mua thuốc cùng đồ ăn đều rất nhiều, ngươi lại không chịu…” Chủ nhân nông gia lải nhải lẩm bẩm, nói liên tiếp.
Mã Phu ngượng ngùng cười cười, đi ra cửa.
Sông nhỏ rất trong, có thể thấy được đáy, mùa xuân tới rồi, một mảnh xanh nhạt, hoa xuân đỏ vàng đã nở rộ bên bờ sông, cảnh sắc xung quanh có chút di nhân. Trên mặt Mã Phu đã sớm mất đi nụ cười, y đi đến bên ngạn thạch ở cạnh bờ sông mà nông gia thường dùng để giặt quần áo rửa đồ ăn ngồi xuống.
Dòng nước trên sông lặng lẽ chảy, cá nhỏ trong lòng sông màu xanh nhàn nhã bơi lội, nước sông trong suốt chiếu ra khuôn mặt đau khổ vặn vẹo.
Sờ sờ mặt, Mã Phu cười khổ.
Ta rõ ràng đều biết chân tướng sự thật, nhưng vì cái gì ta còn ảo tưởng còn hy vọng? Có phải người nào cũng ngốc thế này không, hay là chỉ có ta mới không bỏ xuống được? Biết rõ hắn nhẫn tâm, biết rõ hắn ích kỷ, biết rõ hắn bạc tình, vậy mà ngươi vẫn còn muốn ở cùng một chỗ với hắn! Cho dù hắn chỉ cho người đưa đến một phong thư mà nói tiếng xin lỗi, ta có lẽ sẽ không chút do dự một lần nữa nhận người này!
Bỗng nhiên nghĩ đến sư phó có kể cho y một truyện cười. Nói trước đây có một người nghèo tìm được trong một quyển sách cũ tấm bản đồ kho báu, phía sau bản đồ này viết một câu: đây có lẽ là bản đồ giả. Mọi người đều nói với hắn tấm bản đồ này không thể tin, không cần vì tìm kiếm bảo vật mờ mịt vô tung mà xem nhẹ cuộc sống hiện tại rồi sẽ phá hỏng sinh mệnh của mình. Nhưng người nghèo này có lẽ là nghèo đến điên rồi, có lẽ là muốn làm phú ông đến điên rồi, hắn không nghe khuyên can của bất luận kẻ nào, cố ý bán tất cả gia sản lấy tiền mặt, bắt đầu tầm bảo. Hắn đánh cuộc, cuộc cơ hội một phần vạn kia. Biết rõ bản đồ này có lẽ là giả, nhưng hắn vẫn như cũ chìm trong mộng đẹp trở thành phú ông, một ngày lại một ngày tìm kiếm. Mỗi khi đến lúc hắn muốn buông tha, hắn sẽ lại ảo tưởng nếu đây thật sự là bản đồ kho báu. Tìm a tìm, tìm suốt ba mươi năm, cho đến phút chốc hắn đói chết, hắn vẫn như cũ nắm chặt bản đồ kho báu của hắn không thả, nghĩ rằng đây có lẽ thật sự là bản đồ kho báu, chỉ là ta không tìm được mà thôi.
Một bên nói cho bản thân đừng si tâm vọng tưởng sớm quên người nọ đi để sống những ngày tốt đẹp của mình, một bên lại ở sâu trong lòng chờ đợi người nọ thực hiện lời hứa ngày xưa.
Ta cũng hiểu làm người không thể không có tự tôn, ta cũng hiểu được hẳn là vẫy vẫy tay áo coi hết thảy như mây khói, ta cũng hiểu được làm nam nhân làm đến mức này ngay cả bản thân ta cũng muốn phỉ nhổ chính mình! Chỉ là, trời biết ngày đó ta rất muốn quỳ xuống cầu xin hắn, cầu xin hắn cho dù thật sự coi ta là thiếp, chẳng sợ chỉ là cho ta một khối nhỏ ở trong lòng cũng tốt…
Người sao có thể thích một người như thế? Sao có thể!
Tiểu Tứ tử, ngươi cũng biết ta hận người nhiều thế nào! Ta hận ngươi vì cái gì muốn mang ta về phủ, vì cái gì muốn cho ta cảm thấy ngươi ba phần tình ý, khi đó nếu ngươi nói ngươi không muốn nhìn thấy ta, ta thật sự có thể cười cười xoay người rời đi coi như cái gì cũng không phát sinh. Nếu đối ta vô tình, cần gì phải gạt ta chứ? Ta đáng giá cho ngươi lừa sao?
Có lẽ ngươi sẽ cảm thấy mọi người với ngươi giống nhau, đối cảm tình nói quên là có thể quên, thứ gì cũng không quan trọng bằng quyền lực tiền tài. Chính là ngươi cũng biết, người trên đời cũng không phải đều giống như ngươi ––– có tài có mạo có dã tâm muốn bao nhiêu thật tình đều có thể nắm ở trong tay. Trên đời này cũng có người giống như ta, bộ dáng nhục nhã, không có nhiều học thức, không có quyền lực cùng tiền tài, không dám hy vọng xa vời gì nhiều, chỉ cần có người chịu trả giá một chút tình, cho dù là dùng hết tất cả dâng ra rất cả cũng chẳng qua chỉ là vì cầu được một phần tình của người nọ mà thôi!
Lục Phụng Thiên, ta không ngại ngươi lợi dụng ta, không ngại ngươi lấy ta làm đá kê chân, chính là ngươi không nên đùa bỡn tình cảm của ta, không nên biết rõ ta đối với ngươi xuất phát từ nội tâm lại còn lấy hứa hẹn giả dối lừa gạt ta. Ngươi nhẫn tâm xiết bao!
Tiểu Tứ tử, ngươi cũng biết, ta thích ngươi bao nhiêu còn có không cam lòng bấy nhiêu!
Cảm tình có thể cho một người làm chuyện hồ đồ, nhưng không cam lòng lại có thể khiến người làm chuyện độc ác, Tiểu Tứ tử, ngươi chơi ta rồi nghĩ bỏ rơi ta như thế sao? Cảm tình của Mã Phu ta là có thể lấy rồi lãng phí như vậy? Ta thích ngươi, muốn sống cuộc sống vui vẻ hạnh phúc với ngươi cả đời, cho nên ta sẽ không hủy diệt ngươi. Nhưng, ngươi nghĩ rằng ta sẽ liền ngoan ngoãn rời đi thành toàn ngươi như thế sao? Ha hả, vậy ngươi sai lầm rồi. Lão tử không phải người thiện lương gì, năm đó cũng là nhìn ngươi đáng thương mới vươn tay ôm lấy ngươi, ngươi lại tha ta xuống nước, biến ta thành như bây giờ, người không ra người, quỷ không ra quỷ, thành thỏ nhị gia buổi tối không ôm nam nhân liền không ngủ được, ngươi nghĩ rằng ta sẽ cứ như vậy học đại tình thánh ôm ấp một trái tim tan nát sao? Ha ha, đừng làm ta buồn cười, ta là một thô nhân, sẽ không ngâm thi chỉ xướng than thở nỗi đau trong lòng ta, ta nếu nhận định ngươi thì sẽ không bao giờ buông tha!
Tiểu Tứ tử, ta biết ngươi rất nhanh sẽ hối hận, hối hận vì sao ngày đó không dứt khoát với ta! Nhưng, ngươi cũng sẽ rất may mắn, may mắn ngày đó không thật sự muốn mạng của ta. Nếu không, ngươi cứ chờ phủ đất cùng ta đồng mệnh uyên ương đi! Ha ha!
|
|
Chương 27 Qua nửa tháng, Mã Phu biết nếu không đi, người kia sẽ tìm tới tận cửa. Dưới gối có nhét năm trăm lượng ngân phiếu, nhân lúc trời chưa tối, Mã Phu thu thập hành lý kéo một cỗ xe ngựa lặng lẽ ly khai nhà nông tốt bụng.
Dọc đường Mã Phu có kế hoạch chạy loạn, lúc ở thị trấn này thì dừng lại vài ngày, lúc khác thì ở thôn kia dưỡng thương mấy ngày, mang theo tâm tình du sơn ngoạn thủy, trong ba tháng Mã Phu chạy khắp hai bờ sông Hoàng Hà. Ba tháng sau, y đi tới bên bờ sông Trường Giang.
Tính toán thời gian, biết người kia đại khái đã gấp đến phát điên rồi, lúc này dọc theo đường đi tận sức hỏi thăm, biết trong kinh thành lúc này các hoàng tử đã bắt đầu hành động, nghe nói Lục hoàng tử được Tể Tướng Biện Đằng Vân cùng Hộ Quốc tướng quân Lục Phụng Thiên với lực lượng lớn mạnh ủng hộ được đương kim hoàng thượng lập làm thái tử, nghĩ thầm nếu lúc này để người nọ tìm được y khả năng xảy ra đại phiền toái, thế là, Mã Phu mua một gian nhà ở bến tàu tại một trấn nhỏ cạnh bờ sông. Sau khi ổn định xong, lập tức bắt tay xây dựng một thư phòng.
Trong thư chỉ đơn giản nói tự mình ly khai kinh thành, hiện tại đang ở nơi mới, nhưng không có nói rõ nguyên nhân tại sao y phải vội vàng rời đi phủ hộ quốc tướng quân, rời đi kinh thành. Y biết phong thư này ngoại trừ Lý Thành Hưng, khẳng định còn có thể bị một người luôn luôn giám thị Lý phủ nhìn thấy.
Người kia rất nhanh sẽ đuổi theo.
Hơn hai mươi ngày sau, Mã Phu nhận được thư hồi âm của Lý Thành Hưng. Trong thư ngoại trừ nói hắn muốn tới cùng mình uống rượu ra, thuận tiện nhắc tới Lục Phụng Thiên cùng với Thái Tử đi tuần Giang Nam.
A, thật là đúng lúc! Chờ mật thám đem tin tức truyền cho hắn biết, nếu chạy tới đại khái cũng mất mấy ngày.
Hai ngày sau, Mã Phu xách theo giỏ cá với cần câu, đi dọc theo bờ sông.
Nước sông cuồn cuộn chảy xiết về phía trước, chạy vội tới khúc cong nhỏ thì trở nên hòa hoãn yên lặng, trôi từ thượng nguồn tới là một khúc gỗ gọn gàng gắn với nhau bằng các sợi dây gai cùng một chỗ xuôi theo dòng nước, vào thời gian này sẽ có rất nhiều chú cá ham ăn nghịch ngợm núp phía dưới khúc gỗ trôi theo dòng nước, Mã Phu muốn câu những chú cá mập béo tham ăn.
Nhìn sắc trời không còn sớm, nhìn trong giỏ cá cũng có hai ba con cá linh hoạt nhảy loạn, cơm tối đã có đủ. Mã Phu từ tảng đá trên cao đứng dậy xách theo giỏ cá về nhà.
Một khúc gỗ theo dòng nước trôi quá trước mặt y. Mã Phu liếc mắt một cái, từ khóe mắt y nhìn thấy một khúc gỗ cuối cùng trôi theo dòng nước có điểm gì đó nhìn không giống.
Đó là một người! Là một người nam nhân nằm úp mặt vào khúc gỗ nửa người dưới thì ngâm mình trong nước sông. Mã Phu để giỏ cá xuống.
Trong nháy mắt kia, Mã Phu sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là “ác duyên”. Y cùng người kia hiển nhiên đúng là cắt không đứt mối ác duyên này!
Lần này chính là ngươi đưa tới tận cửa! Mạng của ngươi là lão tử cứu trở về! Y phục trên người ngươi chính là của lão tử, phía dưới nằm chính là giường của lão tử, ăn cơm uy dược trị thương chính là tiền của lão tử! Cho nên, ngươi chính là của lão tử ta!
Tìm sợi dây đem ngươi buộc vào, cho ngươi tỉnh lại cũng chạy không thoát! Hừ, đáng tiếc ta nội công không đủ, nếu không nhân tiện phế đi công phu của ngươi, xem ngươi có thể chạy đi đâu!
Người vợ kia đừng hy vọng ngươi trở về! Ngươi tốt nhất tỉnh lại nhân tiện mất đi ký ức, dù sao đầu ngươi cũng bị thương, lại vừa hay ngâm trong nước quá lâu, mất đi trí nhớ cũng không có gì kỳ quái! Ngươi yên tâm, tỉnh lại sau này có biến thành ngu ngốc, ta cũng nuôi ngươi cả đời !
Mã Phu bưng một chén cháo cá tiến vào, vừa lúc thấy người nọ tỉnh lại đang mở to hai mắt nhìn hắn.
“Yêu, ngươi tỉnh rồi. Có thể đứng lên chưa? Không đủ sức đứng lên thì nằm đi, ta cho ngươi uống cháo. Ngươi không cần lo lắng, ta không phải người xấu, ta là nam nhân của ngươi. Ngươi gọi là Mã Tiểu Tứ, ta là Mã Phu, chúng ta quen nhau được mười năm. Hai ngày trước ngươi ra ngoài bắt cá rơi xuống sông, đụng trúng đầu, còn làm cho đao của ngươi đâm trúng ngực, ngươi xem ngươi thật ngốc!” Mã Phu tại đầu giường vừa ngồi xuống, đem gối đầu của người nọ kê lên cao, “Bất quá ngươi không cần lo lắng, cho dù ngươi cái gì cũng không nhớ rõ, ta cũng sẽ không ghét bỏ ngươi. Ta đã nói muốn dưỡng ngươi cả đời, thì nhất định sẽ dưỡng ngươi cả đời. Ha ha, đến, uống cháo”
“Đây là đâu? ” Tuấn vĩ nam tử nằm ở trên giường hỏi.
“Ngươi là người nhà của ta a. Đến, Tiểu Tứ tử, ta cho ngươi ăn cháo cá, ngươi đã mê man hai ngày rồi, trong bụng không ăn một chút gì thì không được.” Mã Phu cười tủm tỉm mà nói.
“Nhà của ta ở kinh thành. Tên của ta là Lục Phụng Thiên. Vị hôn thê của ta tên là Biện Thanh Nghi, ta không có nam nhân. Mã Phu, nói cho ta biết, đây là đâu?” Nam nhân thong thả nhưng rõ ràng nói.
“Ha hả”, Mã Phu cười gượng buông chén cháo cá, “Nguyên lai ngươi không mất trí nhớ a. Đầu bị thương như vậy, nếu đổi người khác đã sớm hỏi: Đây là đâu? Ngươi là ai? Thật là một hài tử không đáng yêu, ngay cả giả bộ một chút cũng không chịu”
Nam nhân nhìn y, không nói lời nào.
“Khụ, đây là hạ lưu sông Trường Giang, là một thị trấn nhỏ của quận Cửu Giang, tên là Lưu Tứ trấn. Ở đây cá nấu thành cháo ăn tốt lắm, ngươi có muốn ăn một chút không?” Mã Phu lấy lòng cười nói.
“Ngươi nói ta nằm hai ngày?”
” Ân.”
Nam tử cúi đầu nhìn trước ngực, “Ngươi giúp ta mời đại phu? Đại phu nói ta mấy ngày mới có thể xuống giường bước đi?”
“Cả đời”
“Ngươi nói cái gì? Phiền ngươi nói rõ ràng chút, ta choáng váng đầu, nghe không rõ.”
“… Vết thương không quá sâu, nhiều lắm nửa tháng là có thể thu nhỏ miệng lại, một tháng sau sẽ không có trở ngại gì.”
“Phải nửa tháng? Như vậy Cửu…” Nam tử nhắm mắt lại, như là đang tính thời gian, một lát sau mở mắt ra hỏi: “Ngươi có thể giúp ta mướn cỗ xe ngựa đưa ta trở lại kinh thành hay không? Ngân lượng nợ ngươi ta sẽ cho người trả gấp bội lại cho ngươi.”
“Ngươi có muốn uống một chút cháo cá không? Ngươi nói chuyện không nên tức giận. “Mã Phu bưng bát cháo.
Nam tử lần thứ hai nhắm mắt lại, mở ra. Thìa đã đưa đến bên mép.
Hai người trừng mắt nhìn nhau hồi lâu, do thiếu máu và mê man đã lâu nên vị kia đã bại trận trước. Bất đắc dĩ, há mồm.
Mã Phu rất hài lòng mà tự tay đem chén cháo cá đút vào miệng người nọ.
“Sao vậy? Ăn ngon mà. Ngươi trước đây cũng thích chạy tới phòng ta biểu ta đút cháo. Tiểu Tứ tử…, Tiểu Tứ tử…”
Nam tử không làm bất luận cái gì để trả lời, chỉ là nhắm mắt nuốt chửng cháo cá trong miệng.
Một giọt mồ hôi rơi trên trán của nam nhân, nam nhân thủy chung không có mở mắt.
|
|
Chương 28 Ban ngày, Mã Phu hầu hạ người nọ ăn cơm, uống dược, đổi dược, xoa bóp, đại tiện. Ban đêm, Mã Phu bưng ghế dài ngồi ở trước giường, nhìn người nọ không đi đâu cả. Người nọ trong ánh mắt sáng quắc của Mã Phu vẫn ngủ yên tĩnh.
Ba ngày sau, người nọ tỉnh lại, phát hiện tứ chi tê dại do dây thừng trói.
“Ngươi đây là làm cái gì?”
“Ta hiện tại nội lực không đủ, không cách nào điểm huyệt ngươi, không thể làm gì khác hơn là làm như vậy. Hơn nữa điểm huyệt lâu đối với thân thể cũng không tốt, ta nghĩ như vậy hay nhất. Ngươi muốn đại tiện, ta dùng cái bô giúp ngươi.
Ngươi muốn tắm rửa, ta giúp ngươi lau người. Ngươi muốn ăn, ta uy ngươi. Ta ba ngày không ngủ, muốn ngủ một hồi, có việc ngươi gọi ta”. Mã Phu nói xong, nhấc chăn chui vào, lập tức ngủ đến hôn thiên ám địa.
Buổi tối ngày thứ tư, hai người cùng ăn, trước tiên Mã Phu tự mình giặt sạch, tẩy hết lại đun một thùng nước nóng đem vào trong phòng.
Điều chỉnh độ nóng vừa phải, Mã Phu giúp người nọ cởi quần áo. Thoát xong, dùng khăn còn ẩm ướt nước nóng vắt khô, lau người cho hắn.
Thời gian sau một chén trà nhỏ, nam nhân phát sinh tiếng thở dốc khác thường.
“Mã Phu…, đem tay ngươi… bỏ ra!”
“Không thích ta dùng tay giúp ngươi à? Ngươi nha, thật không có biện pháp, biết rõ ta không thích dùng miệng…” Mã Phu quả nhiên bỏ hai tay ra, cúi người ngậm lấy phân thân của người nọ.
“Đừng…!” Nam nhân cơ bụng bất giác căng lên, tay nắm thành quyền.
Trong miệng đang ngậm lấy phân thân to lớn của người nọ, Mã Phu mơ hồ nói không rõ ràng: “Người vợ kia cũng sẽ như thế này làm cho ngươi à?”
“Hô… Ha… Mã… Phu…” Nam nhân hình như chịu không nổi nữa, đầu bỗng chốc ngẩng lên ngồi dậy, miệng mở ra liều mạng thở dốc.
“Ta có hơn nửa năm không có làm rồi, ngươi trước nên nhẫn nại, chờ cho ta thích ứng đã, cái này của ngươi cũng to quá.” Mã Phu một bên phun ra nuốt vào một bên đứt quãng mà nói.
“Đừng! Ngao ─ ! Chết tiệt!… không nên vừa ngậm vừa nói !”. Màu da trên cổ nam nhân căng lên màu đỏ thẫm, khàn giọng quát.
Mã Phu nghe lời không hề lên tiếng, khuôn mặt vẫn úp ở khố hạ của người nọ! Trong không khí chỉ nghe thấy tiếng mút liếm.
Tiếng thở dốc của nam nhân càng lúc càng lớn, trong yết hầu tràn ra âm thanh rên rỉ, nắm tay càng nắm càng chặt, dây thừng buộc chặt tứ chi ngày càng hằn sâu lên da thịt. Bỗng nhiên, tại một khoảng khắc, nam nhân bắt đầu di chuyển thắt lưng, đâm vào, rút ra, đâm vào, rút ra, tốc độ càng lúc càng nhanh, khiến cho Mã Phu sắp theo không kịp tốc độ của hắn, làm vật thể trong miệng sắp trượt ra ngoài.
“Đem dây thừng cởi ra !”
“… Không…”
“Hô! Hô! Cởi tay của ta ra!… Một tay cũng được! Thao!” Nam nhân ngẩng đầu lên, nhìn xuống hạ thân rống to.
Mã Phu ngẩng đầu, do dự hồi lâu.
“Ta không đi!… Chí ít hiện tại ta sẽ không đi ─ !”
“Rống lớn tiếng làm gì? Ta nghe thấy mà.” Vừa lẩm bẩm, vừa cởi tay trái nam nhân.
“Tay phải !”
“… Yêu cầu thật đúng là nhiều…”. Mã Phu theo lời người nọ cởi tay phải ra.
Vừa mới cởi ra, nam nhân lập tức vươn tay phải ôm đầu của Mã Phu hướng khố hạ ấn vào.
“Này! Tiểu tử ngươi…! “
“Há mồm!” Nam nhân quát, lập tức nắm lấy quyền chủ động.
Cái này, Mã Phu theo không kịp tiết tấu của người nọ, đầu của y căn bản là bị người nọ hoàn toàn khống chế, cái này tội rất lớn!
Đợi nam nhân sảng khoái đủ, hét lớn một tiếng tại trong miệng của Mã Phu phun ra dịch thể nóng rực tích trữ đã lâu, đè lại đầu của Mã Phu bằng cánh tay và ngón tay di chuyển dời về phía vai y.
Mã Phu bởi vì trong miệng còn ngậm, yết hầu vẫn còn đau đớn không chịu nổi, nhất thời không đề phòng, chờ hắn phát hiện thì, đối phương đã điểm vào bả vai gần cổ một trong ba chỗ yếu huyệt, nửa người trên tê rần, hai tay không cách nào di chuyển được.
Mắt mở trừng trừng nhìn người nọ dùng tay phải cởi ra dây thừng ở tay trái, tiếp theo cởi ra dây trói ở hai chân, ngồi dậy lấy lại tự do.
“Ngươi phải đi?” Mã Phu lộ ra nụ cười so với khổ qua còn muốn đắng hơn. Bên mép còn lưu lại một ít dịch thể chưa được lau khô.
Người nọ oán hận nhìn hắn.
“Dù cho ta cầu ngươi lưu lại, ngươi cũng muốn đi?”
“… Ta phải trở lại.”
“Ta đã từng phát lời thề, nếu như trong năm năm ta không thấy được ngươi một lần, năm năm sau ta sẽ xuất gia làm hòa thượng. Nếu như trong năm năm ta nhìn thấy ngươi, ta dù chết cũng muốn có được ngươi. Mà hôm nay, mới một năm ta đã nhìn thấy ngươi. Hơn nữa ta lại vừa cứu mạng ngươi một lần, ngươi nói, rốt cuộc là ai nợ ai đây?” Mã Phu lộ ra vẻ mặt mê man.
“Ơn cứu mạng của ngươi ta sẽ báo đáp, chờ ta quay về kinh thành, ta sẽ cho người đưa một vạn lượng bạc cho ngươi.”
“Ta không cần ngươi báo đáp, nếu như ngươi muốn báo đáp, thì đem mạng của ngươi cho ta.”
“… Ta làm không được.”
“Ngươi đã không muốn lưu lại, vậy thì ngươi đem ta ở lại bên cạnh ngươi.” Ánh mắt Mã Phu không hề mê man.
“Không…” Nam nhân rõ ràng nhìn ra là đang do dự.
“Ta biết ngươi đối với ta cũng không phải là hoàn toàn tuyệt tình, ngươi là sợ sau khi mang ta trở lại, sẽ không rời khỏi ta được?” Mã Phu cười nói.
Nam nhân quay đầu muốn chạy.
“Ta sẽ không ảnh hưởng tới tiền đồ của ngươi, ta sẽ không truyền thụ Lý Thành Hưng bất cứ võ công gì, ta thề! Lưu ta lại bên cạnh ngươi, ta cầu ngươi.”
Nam nhân chậm rãi lắc đầu.
“Ta sẽ không tranh giành với phu nhân của ngươi, ta sẽ không mang lại cho ngươi bất cứ phiền phức gì, thật sự!” Cười gượng, lệ từ khóe mắt chảy xuống vì biết trước sự cự tuyệt của nam nhân.
“Ta rất nhớ ngươi…, trong một năm qua ta buổi tối mỗi ngày đều nằm mơ thấy ngươi, trên đường nếu thấy người có chút giống ngươi, ta liền đuổi theo, tưởng ngươi tới đón ta…”
“Tiểu Tứ tử, ta không có cách nào, không có cách nào quên được cuộc sống có ngươi, ta thích ngươi… Thích đến nỗi không biết phải làm thế nào cho phải!”
“Cầu ngươi, cho ta ở lại bên cạnh ngươi, ngươi không chạm ta, không nhìn ta, không nói chuyện với ta cũng được, ta ở trong phủ của ngươi được hay không? Ta nuôi ngựa của ngươi được hay không? Chỉ cần ta nhìn thấy ngươi, thỉnh thoảng nhìn thấy ngươi là được! Tiểu Tứ tử, Lục gia, Lục Đại tướng quân, ta cầu ngài rồi còn không được sao!”
Một tiếng rống to hơn, Mã Phu thẳng tắp quỳ xuống.
Lục Phụng Thiên nhìn y, đứng lên bắt đầu mặc áo, khom lưng mang giày, đi qua trước mặt hắn. Kéo cánh cửa, không khí lạnh tiến vào, cửa rất nhanh được đóng lại.
Mã Phu quỳ trên mặt đất, tất cả nước mắt đều lọt vào trong miệng, càng rơi càng nhiều, miệng ngày càng mím chặt. Biết trước, Mã Phu nở nụ cười, gào khóc cười to! Cười đến nỗi mà không có không khí để thở, cười đến tiếng nói rời rạc.
“Ha ha ha! Ha ha ha! Ta con mẹ nó thật ngu ngốc! Ta con mẹ nó thật ngu ngốc! Là đầu heo! Ha ha ha! Ha ha ha!”
Cười mãi, liên tục cười mãi, mãi cho đến khi bất tỉnh mới thôi.
|
|
Chương 29 Mã Phu trong mơ hỗn loạn tỉnh lại, phát hiện mình đang ngủ trên một chiếc xe ngựa. Xe ngựa đang di chuyển.
Đầu vừa chuyển, nhìn thấy bên cạnh có một người đang ngủ, một người mà hắn có chết cũng không quên được.
Trên đường, Mã Phu biết Lục Phụng Thiên là bởi vì bảo hộ Thái Tử điện hạ đi tuần mà bị thích khách đâm bị thương, rơi xuống thuyền rồng, trên đường bám vào một khúc gỗ trôi đến tứ trấn.
Hỏi hắn quay về kinh thành để làm gì, Lục Phụng Thiên nói cho y, nếu thích khách có dũng khí công khai ám sát Thái Tử, hiển nhiên trong kinh mỗi vị hoàng tử đều có mưu tính trước, vì ngăn ngừa chuyện đoạt cung có thể xảy ra, hắn phải trở lại kinh thành để khống chế binh vệ phòng ngự thành và cấm vệ quân trong cung. Mã Phu thế mới biết Lục Phụng Thiên vừa kiêm nhiệm chức trách thủ lĩnh kiêu kỵ đô úy. Xem ra Lục hoàng tử ngày xưa và Thái Tử điện hạ bây giờ đều đối với hắn tín nhiệm, lại đem toàn bộ binh lính bảo vệ thành và cung điện đều giao cho hắn.
“Mã Phu.”
“Ân?”
“Ngươi đã ngủ chưa?”
“Còn thiếu chút nữa.”
Khóe miệng nam nhân cong lên, “Nếu như lần này ta không gặp ngươi, thì ngươi sẽ tới kinh thành tìm ta à?”
“Phải. Chờ khi ngươi thất thế, thân thích xa lánh. Ta sẽ tới đem ngươi đi.”
Trong mắt nam nhân cũng mang theo một loại ý cười nói không nên lời, như là hận hoặc như là oán, “Ngươi thực sự không oán ta?”
“… Oán, sao lại không oán. Thế nhưng oán có là cái gì, oán có thể đem ngươi trở về không? Ta không có thói quen dài dòng, thích chính là thích, ta thích ngươi, ngươi không thích ta, chính là ta không may! Ta cầu ngươi, ngươi đồng ý muốn ta, lòng ta thật đau khổ nhưng lại vui vẻ. Ta là tự mình chịu tội, ngươi cũng đừng quản.” Mã Phu trở mình, muốn ngủ.
“Vậy… Nếu như ta không muốn ngươi thì sao?” Nam nhân để tay trên thắt lưng y.
Khó chịu giật mình, “Ta không tin tiểu tử ngươi thực sự đối với ta không có chút cảm tình. Chỉ là về điểm này cảm tình còn không đủ để cho ngươi vì ta bỏ tất cả, tiểu tử ngươi thật ích kỷ, trừ chính mình ra căn bản sẽ không lo lắng cho người khác. Ta nghĩ ngươi đối với người vợ kia cũng không phải thật lòng, nếu như ngươi đối với nàng là thật, sẽ không quay lại ôm ta lên xe ngựa. Này, tiểu tử, tuy rằng lão tử cầu ngươi, nhưng ngươi cũng đừng cho nàng ta tìm đến lão tử gây phiền phức. Còn có Lưu Thẩm, ngươi cũng làm cho nàng ta cách xa ta một chút!”
“Ngươi nói đúng! Ta lãnh huyết, ta ích kỷ, ta bạc tình bạc nghĩa, để leo lên cao, để củng cố thế lực của mình không từ thủ đoạn, tùy tiện ngươi nói thế nào cũng có thể! Ngươi cũng không phải là người đầu tiên nói như vậy.” Ngẩng mặt lên, nam nhân trào phúng cười.
“Đáng tiếc, ta là người như vậy nhưng hết lần này tới lần khác đều có không ít nữ nhân thích. Đương nhiên, cũng bao gồm nam nhân ngươi!”
“… Tiểu tử ngươi thật con mẹ nó không phải là người!” Mã Phu một cái tát đem tay người đặt trên lưng đánh rớt xuống.
“Ngươi về sau không hối hận? Ngươi xác định thật muốn theo ta trở về?”
“Hối hận về sau? Hừ! Thì sớm tám trăm năm trước đã hối hận!”
“Mã Phu…, “
“Cái gì?”
“Ta nghĩ muốn ngươi.”
“… Ngươi thương thế không phải còn chưa lành?”
“Thao ngươi hoàn toàn không có vấn đề gì.”
“Ngươi đúng là một hỗn trướng tiểu… Đừng…”
Sau khi đến kinh thành, Lục Phụng Thiên thương thế đã tốt đến bảy tám phần mười. Không khí mùa thu đã hoàn toàn bao phủ phương bắc.
“Lại sắp đến mùa đông rồi. Năm ngoái mùa đông không có chuyện gì tốt, hy vọng mùa đông năm nay…”
Mã Phu đứng bên ngoài phủ tướng quân, thì thào cầu nguyện.
Vừa nhìn thấy tướng quân đã trở về, trong phủ quản gia mang gia đinh cùng đầy tớ đi ra nghênh đón.
“Mã gia đã trở về, đi tìm vài người sửa sang tiểu viện lại cho ta.” Phụng Thiên phân phó nói.
“Vâng, gia, Mã gia hảo.” Quản gia Lục Đại cung kính hành lễ với hai người. “Tiểu viên ban đầu của Mã gia vẫn còn để không, chỉ cần nha hoàn đem chăn đệm thay đổi, đốt lên bếp lò, là có thể mời Mã gia đi vào.”
Quản gia vừa dứt lời, trong phủ lại vội vàng lao ra một đám người. Bên trong đám người thoạt nhìn thấy một trung niên phu nhân được chăm sóc ngày càng tốt, rõ ràng là Lưu Thẩm.
“Tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia! Ngài không có việc gì chứ! Lão thân nghe được Thái Tử điện hạ truyền đến tin tức, còn tưởng rằng ngài…”
“Ta đều không phải không có việc gì sao, đi, đi vào rồi nói.” Nói xong, Lục Phụng Thiên cất bước đi vào trong phủ.
Lưu Thẩm còn muốn tiến lên nói tiếp, không ngờ phát hiện phía sau Lục Phụng Thiên có một người không nên xuất hiện ở chỗ này, nhất thời giật mình.
Trong phủ một phen bận rộn, các chủ nhân tại phòng khách khốn đốn ngồi. Quản gia cùng một số hạ nhân ở bên chuẩn bị chờ đợi phân phó. Mã Phu cũng không cùng người hầu bắt chuyện, xem xét một cái ghế, đặt mông ngồi xuống. Song song, hắn cũng cảm thấy đối diện có một đôi mắt không thân thiện đang quan sát hắn.
“Sự tình như thế nào xảy ra, ta nghĩ Thái Tử điện hạ hẳn là đã phái người đến thông báo qua. Ta sẽ không nhiều lời, đợi lát nữa ta còn muốn đi yết kiến Thái Tử điện hạ. Lần này ta thụ thương bị rớt xuống sông, may mà Mã Phu cứu ta một mạng, bằng không dù cho ta không chảy máu quá nhiều, cũng sẽ bị chết vì lạnh. Cái ân cái tình này không thể không báo đáp, ta đã xin cầu và Mã Phu đã đồng ý, dẫn y hồi phủ để an dưỡng tuổi già. Từ nay về sau, Mã Phu cũng được coi là một chủ nhân trong phủ vậy. Mọi người thấy y cần cung kính như đối với ta! Tuy nói Mã Phu sau này là người trong nhà, nhưng Lưu Thẩm là nữ chủ nhân, không có việc gì không nên đến tiểu viện tìm y.”
Quản gia cùng đám người đều kêu lên chấp thuận.
Lưu Thẩm mặt không hề vui vẻ, gương mặt thâm trầm không nói gì. Lục Phụng Thiên nhìn nàng một cái, cũng không nói gì. Mã Phu lần thứ hai ở lại phủ tướng quân.
Nhưng ngày sau đó, Lục Phụng Thiên vẫn rất bận rộn, mỗi một buổi sáng đều canh năm ra ngoài, buổi tối canh một mới về nhà.
Không ai dám hỏi hắn đang bận bịu cái gì, nhưng Mã Phu trong lòng biết rõ ràng hắn là đang trợ giúp Thái Tử điện hạ đề phòng các hoàng tử khác đoạt ngôi vua. Bởi vì Lục Phụng Thiên lần này vì bảo hộ Thái Tử mà bị thương rớt xuống sông, nên Lục Phụng Thiên ở trong lòng Thái Tử có vị trí hoàn toàn khác biệt so với các triều thần khác cũng là đương nhiên. Nếu như Thái Tử vô sự đăng cơ, thì tiền đồ của Lục Phụng Thiên tất nhiên không thể hạn định được.
Mã Phu một hồi trở lại kinh thành, đầu tiên cùng Lý Thành Hưng liên lạc. Nói cho hắn biết mình đã trở về, nguyên nhân cũng chưa nói. Rất nhanh, hai người có lần đầu tiên gặp mặt. Không hiểu được Lục Phụng Thiên có phải thật sự tin lời thề của y hay không, thấy y cùng Lý qua lại, cũng không nhiều lời cái gì, chỉ là mỗi buổi tối đột nhiên chạy vào phòng y rồi chỉnh y nguyên một buổi tối. Sáng sớm khi tỉnh lại, Mã Phu nhìn lướt qua gian phòng, biết rằng nhiều nơi này bị người lục lọi.
Thời gian dần dần trôi qua, phương bắc mùa đông tới sớm, mới tháng mười, mà tuyết đã rơi nhiều.
Ngày hôm nay Thái Tử mở tiệc rượu đãi khách, Lục Phụng Thiên nói dẫn y tới để mở mang kiến thức, tiếp theo đi đón Biện Thanh Nghi để cùng đi với hắn.
Từ Tướng phủ đi ra là Biện Thanh Nghi, mỹ lệ nữ tử lúc vừa nhìn thấy Mã Phu, dừng lại một chút, nhưng rất nhanh tự nhiên hào phóng ngẩng đầu lên đối với Mã Phu cười một tiếng, “Thanh Nghi đa tạ Mã tiên sinh đối với phu quân tương lai của ta nhiều lần giúp đỡ, sau này đã là người trong nhà, nếu có cái gì không chu toàn, còn thỉnh Mã tiên sinh rộng lòng tha thứ cho.” Nói xong, khom lưng vái chào.
Mã Phu sờ sờ mặt, nghĩ thầm đúng là một nha đầu khó đối phó.
Trên đường, Mã Phu cùng Lục Phụng Thiên ngồi trên lưng ngựa, Biện Thanh Nghi ngồi ở cỗ kiệu.
Một trận gió lạnh kéo tới, Mã Phu rùng mình một cái. Ôm lấy áo, biết mình là người sợ lạnh, đại khái những ngày đầu năm rất lạnh làm cho bệnh cũ của y tái phát.
Bỗng nhiên, một bộ áo choàng mềm mại, được làm bằng da cáo rất ấm áp được phủ lên người y, người nọ vươn hai tay đem cổ áo choàng lật lại vây quanh cổ y, thuận lợi giúp y đem dây lưng buộc lại.
Mã Phu đột nhiên đực mặt ra, vẫn còn ngẩn ngơ, cả người lăng lăng, mặc hắn đem áo choàng buộc lại.
Một lát, mới ấp úng hỏi một câu:” Ngươi… Không lạnh sao?”
Nam nhân quay lại nhìn y một cái, “Ta so với ngươi cường tráng hơn nhiều. Ngươi nhìn ngươi gầy quá, lại nhiều tuổi nữa! Cũng không biết cuộc sống hồi trước của ngươi vượt qua như thế nào. Này cho ngươi, giữ lại đi.”
“Còn có thể vậy sao…,đổi lại ngươi là ta, sợ ngươi đã sớm bị gió thổi bay rồi!” Mã Phu lầu bầu nói, khóe mắt lay động các nếp nhăn trên mặt khi cười. Bất ngờ, y tựa hồ nhìn thấy rèm cửa sổ của cỗ kiệu lay động.
Đến phủ Thái Tử, Biện Thanh Nghi được nha hoàn đỡ xuống kiệu, cố tình vô ý nhìn thoáng qua áo choàng khoác trên người Mã Phu đứng bên cạnh, cười yếu ớt đối với phu quân nói: “Ngươi đối với Mã tiên sinh thật đúng là tốt, kiện áo choàng lần trước ta cầu ngươi cho ta, ngươi nói của Thái Tử ban thưởng không nên tặng người khác, không nghĩ tới Mã tiên sinh chỉ là ngồi ở trên ngựa bị chút gió thổi qua, ngươi liền đau lòng đưa cho y. Sớm biết như vậy, ngày hôm nay ta cũng cưỡi ngựa mà tới.” Nói xong, liền cúi đầu cắn môi.
Lục Phụng Thiên nghe vậy khẽ nhíu mày, vươn tay nâng cánh tay của Biện Thanh Nghi, hòa nhã nói: “Áo choàng làm bằng da cáo của ngươi không phải đã có vài kiện rồi sao, Mã Phu một kiện cũng không có, phương bắc khí trời rất lạnh thân thể y cũng không tốt, ta lúc này mới cho y. Ngươi đừng buồn, lần sau ra ngoài gặp phải áo choàng tốt sẽ đem về cho ngươi vài kiện.”
Biện Thanh Nghi ngẩng đầu, có điểm dỗi hờn nói: “Kia không giống với. Ta cầu ngươi, ngươi lại không cho, còn y không cần mở miệng ngươi lại chủ động tặng y, cho dù ngươi mua cho ta vài kiện giống nhau như đúc, thì ý nghĩa cũng không giống!”.Nói xong, vành mắt đã đỏ lên.
Sờ sờ mặt, Mã Phu cảm thấy một màn này sao không được tự nhiên.
Ngay khi người tiếp khách tiến tới, Lục Phụng Thiên cùng Biện Thanh Nghi đang chuẩn bị đi vào phủ Thái Tử, hắn thấy Mã Phu đột nhiên tiến đến bên cạnh hắn kề sát vào lỗ tai hắn, rồi mới chợt nghe người nọ thấp giọng nói một câu:
“Ngươi diễn không mệt sao? Ta trở về đây, phủ Thái Tử cũng không phải là nơi người như ta có thể đi vào. Có gì muốn nói, ngươi buổi tối tới tìm ta là được rồi.”
Nói xong, chỉ thấy Mã Phu vỗ vỗ cái mông xoay người lên ngựa, cũng không chào hỏi mà nghênh ngang đi.
|
|
Chương 29 Mã Phu trong mơ hỗn loạn tỉnh lại, phát hiện mình đang ngủ trên một chiếc xe ngựa. Xe ngựa đang di chuyển.
Đầu vừa chuyển, nhìn thấy bên cạnh có một người đang ngủ, một người mà hắn có chết cũng không quên được.
Trên đường, Mã Phu biết Lục Phụng Thiên là bởi vì bảo hộ Thái Tử điện hạ đi tuần mà bị thích khách đâm bị thương, rơi xuống thuyền rồng, trên đường bám vào một khúc gỗ trôi đến tứ trấn.
Hỏi hắn quay về kinh thành để làm gì, Lục Phụng Thiên nói cho y, nếu thích khách có dũng khí công khai ám sát Thái Tử, hiển nhiên trong kinh mỗi vị hoàng tử đều có mưu tính trước, vì ngăn ngừa chuyện đoạt cung có thể xảy ra, hắn phải trở lại kinh thành để khống chế binh vệ phòng ngự thành và cấm vệ quân trong cung. Mã Phu thế mới biết Lục Phụng Thiên vừa kiêm nhiệm chức trách thủ lĩnh kiêu kỵ đô úy. Xem ra Lục hoàng tử ngày xưa và Thái Tử điện hạ bây giờ đều đối với hắn tín nhiệm, lại đem toàn bộ binh lính bảo vệ thành và cung điện đều giao cho hắn.
“Mã Phu.”
“Ân?”
“Ngươi đã ngủ chưa?”
“Còn thiếu chút nữa.”
Khóe miệng nam nhân cong lên, “Nếu như lần này ta không gặp ngươi, thì ngươi sẽ tới kinh thành tìm ta à?”
“Phải. Chờ khi ngươi thất thế, thân thích xa lánh. Ta sẽ tới đem ngươi đi.”
Trong mắt nam nhân cũng mang theo một loại ý cười nói không nên lời, như là hận hoặc như là oán, “Ngươi thực sự không oán ta?”
“… Oán, sao lại không oán. Thế nhưng oán có là cái gì, oán có thể đem ngươi trở về không? Ta không có thói quen dài dòng, thích chính là thích, ta thích ngươi, ngươi không thích ta, chính là ta không may! Ta cầu ngươi, ngươi đồng ý muốn ta, lòng ta thật đau khổ nhưng lại vui vẻ. Ta là tự mình chịu tội, ngươi cũng đừng quản.” Mã Phu trở mình, muốn ngủ.
“Vậy… Nếu như ta không muốn ngươi thì sao?” Nam nhân để tay trên thắt lưng y.
Khó chịu giật mình, “Ta không tin tiểu tử ngươi thực sự đối với ta không có chút cảm tình. Chỉ là về điểm này cảm tình còn không đủ để cho ngươi vì ta bỏ tất cả, tiểu tử ngươi thật ích kỷ, trừ chính mình ra căn bản sẽ không lo lắng cho người khác. Ta nghĩ ngươi đối với người vợ kia cũng không phải thật lòng, nếu như ngươi đối với nàng là thật, sẽ không quay lại ôm ta lên xe ngựa. Này, tiểu tử, tuy rằng lão tử cầu ngươi, nhưng ngươi cũng đừng cho nàng ta tìm đến lão tử gây phiền phức. Còn có Lưu Thẩm, ngươi cũng làm cho nàng ta cách xa ta một chút!”
“Ngươi nói đúng! Ta lãnh huyết, ta ích kỷ, ta bạc tình bạc nghĩa, để leo lên cao, để củng cố thế lực của mình không từ thủ đoạn, tùy tiện ngươi nói thế nào cũng có thể! Ngươi cũng không phải là người đầu tiên nói như vậy.” Ngẩng mặt lên, nam nhân trào phúng cười.
“Đáng tiếc, ta là người như vậy nhưng hết lần này tới lần khác đều có không ít nữ nhân thích. Đương nhiên, cũng bao gồm nam nhân ngươi!”
“… Tiểu tử ngươi thật con mẹ nó không phải là người!” Mã Phu một cái tát đem tay người đặt trên lưng đánh rớt xuống.
“Ngươi về sau không hối hận? Ngươi xác định thật muốn theo ta trở về?”
“Hối hận về sau? Hừ! Thì sớm tám trăm năm trước đã hối hận!”
“Mã Phu…, “
“Cái gì?”
“Ta nghĩ muốn ngươi.”
“… Ngươi thương thế không phải còn chưa lành?”
“Thao ngươi hoàn toàn không có vấn đề gì.”
“Ngươi đúng là một hỗn trướng tiểu… Đừng…”
Sau khi đến kinh thành, Lục Phụng Thiên thương thế đã tốt đến bảy tám phần mười. Không khí mùa thu đã hoàn toàn bao phủ phương bắc.
“Lại sắp đến mùa đông rồi. Năm ngoái mùa đông không có chuyện gì tốt, hy vọng mùa đông năm nay…”
Mã Phu đứng bên ngoài phủ tướng quân, thì thào cầu nguyện.
Vừa nhìn thấy tướng quân đã trở về, trong phủ quản gia mang gia đinh cùng đầy tớ đi ra nghênh đón.
“Mã gia đã trở về, đi tìm vài người sửa sang tiểu viện lại cho ta.” Phụng Thiên phân phó nói.
“Vâng, gia, Mã gia hảo.” Quản gia Lục Đại cung kính hành lễ với hai người. “Tiểu viên ban đầu của Mã gia vẫn còn để không, chỉ cần nha hoàn đem chăn đệm thay đổi, đốt lên bếp lò, là có thể mời Mã gia đi vào.”
Quản gia vừa dứt lời, trong phủ lại vội vàng lao ra một đám người. Bên trong đám người thoạt nhìn thấy một trung niên phu nhân được chăm sóc ngày càng tốt, rõ ràng là Lưu Thẩm.
“Tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia! Ngài không có việc gì chứ! Lão thân nghe được Thái Tử điện hạ truyền đến tin tức, còn tưởng rằng ngài…”
“Ta đều không phải không có việc gì sao, đi, đi vào rồi nói.” Nói xong, Lục Phụng Thiên cất bước đi vào trong phủ.
Lưu Thẩm còn muốn tiến lên nói tiếp, không ngờ phát hiện phía sau Lục Phụng Thiên có một người không nên xuất hiện ở chỗ này, nhất thời giật mình.
Trong phủ một phen bận rộn, các chủ nhân tại phòng khách khốn đốn ngồi. Quản gia cùng một số hạ nhân ở bên chuẩn bị chờ đợi phân phó. Mã Phu cũng không cùng người hầu bắt chuyện, xem xét một cái ghế, đặt mông ngồi xuống. Song song, hắn cũng cảm thấy đối diện có một đôi mắt không thân thiện đang quan sát hắn.
“Sự tình như thế nào xảy ra, ta nghĩ Thái Tử điện hạ hẳn là đã phái người đến thông báo qua. Ta sẽ không nhiều lời, đợi lát nữa ta còn muốn đi yết kiến Thái Tử điện hạ. Lần này ta thụ thương bị rớt xuống sông, may mà Mã Phu cứu ta một mạng, bằng không dù cho ta không chảy máu quá nhiều, cũng sẽ bị chết vì lạnh. Cái ân cái tình này không thể không báo đáp, ta đã xin cầu và Mã Phu đã đồng ý, dẫn y hồi phủ để an dưỡng tuổi già. Từ nay về sau, Mã Phu cũng được coi là một chủ nhân trong phủ vậy. Mọi người thấy y cần cung kính như đối với ta! Tuy nói Mã Phu sau này là người trong nhà, nhưng Lưu Thẩm là nữ chủ nhân, không có việc gì không nên đến tiểu viện tìm y.”
Quản gia cùng đám người đều kêu lên chấp thuận.
Lưu Thẩm mặt không hề vui vẻ, gương mặt thâm trầm không nói gì. Lục Phụng Thiên nhìn nàng một cái, cũng không nói gì. Mã Phu lần thứ hai ở lại phủ tướng quân.
Nhưng ngày sau đó, Lục Phụng Thiên vẫn rất bận rộn, mỗi một buổi sáng đều canh năm ra ngoài, buổi tối canh một mới về nhà.
Không ai dám hỏi hắn đang bận bịu cái gì, nhưng Mã Phu trong lòng biết rõ ràng hắn là đang trợ giúp Thái Tử điện hạ đề phòng các hoàng tử khác đoạt ngôi vua. Bởi vì Lục Phụng Thiên lần này vì bảo hộ Thái Tử mà bị thương rớt xuống sông, nên Lục Phụng Thiên ở trong lòng Thái Tử có vị trí hoàn toàn khác biệt so với các triều thần khác cũng là đương nhiên. Nếu như Thái Tử vô sự đăng cơ, thì tiền đồ của Lục Phụng Thiên tất nhiên không thể hạn định được.
Mã Phu một hồi trở lại kinh thành, đầu tiên cùng Lý Thành Hưng liên lạc. Nói cho hắn biết mình đã trở về, nguyên nhân cũng chưa nói. Rất nhanh, hai người có lần đầu tiên gặp mặt. Không hiểu được Lục Phụng Thiên có phải thật sự tin lời thề của y hay không, thấy y cùng Lý qua lại, cũng không nhiều lời cái gì, chỉ là mỗi buổi tối đột nhiên chạy vào phòng y rồi chỉnh y nguyên một buổi tối. Sáng sớm khi tỉnh lại, Mã Phu nhìn lướt qua gian phòng, biết rằng nhiều nơi này bị người lục lọi.
Thời gian dần dần trôi qua, phương bắc mùa đông tới sớm, mới tháng mười, mà tuyết đã rơi nhiều.
Ngày hôm nay Thái Tử mở tiệc rượu đãi khách, Lục Phụng Thiên nói dẫn y tới để mở mang kiến thức, tiếp theo đi đón Biện Thanh Nghi để cùng đi với hắn.
Từ Tướng phủ đi ra là Biện Thanh Nghi, mỹ lệ nữ tử lúc vừa nhìn thấy Mã Phu, dừng lại một chút, nhưng rất nhanh tự nhiên hào phóng ngẩng đầu lên đối với Mã Phu cười một tiếng, “Thanh Nghi đa tạ Mã tiên sinh đối với phu quân tương lai của ta nhiều lần giúp đỡ, sau này đã là người trong nhà, nếu có cái gì không chu toàn, còn thỉnh Mã tiên sinh rộng lòng tha thứ cho.” Nói xong, khom lưng vái chào.
Mã Phu sờ sờ mặt, nghĩ thầm đúng là một nha đầu khó đối phó.
Trên đường, Mã Phu cùng Lục Phụng Thiên ngồi trên lưng ngựa, Biện Thanh Nghi ngồi ở cỗ kiệu.
Một trận gió lạnh kéo tới, Mã Phu rùng mình một cái. Ôm lấy áo, biết mình là người sợ lạnh, đại khái những ngày đầu năm rất lạnh làm cho bệnh cũ của y tái phát.
Bỗng nhiên, một bộ áo choàng mềm mại, được làm bằng da cáo rất ấm áp được phủ lên người y, người nọ vươn hai tay đem cổ áo choàng lật lại vây quanh cổ y, thuận lợi giúp y đem dây lưng buộc lại.
Mã Phu đột nhiên đực mặt ra, vẫn còn ngẩn ngơ, cả người lăng lăng, mặc hắn đem áo choàng buộc lại.
Một lát, mới ấp úng hỏi một câu:” Ngươi… Không lạnh sao?”
Nam nhân quay lại nhìn y một cái, “Ta so với ngươi cường tráng hơn nhiều. Ngươi nhìn ngươi gầy quá, lại nhiều tuổi nữa! Cũng không biết cuộc sống hồi trước của ngươi vượt qua như thế nào. Này cho ngươi, giữ lại đi.”
“Còn có thể vậy sao…,đổi lại ngươi là ta, sợ ngươi đã sớm bị gió thổi bay rồi!” Mã Phu lầu bầu nói, khóe mắt lay động các nếp nhăn trên mặt khi cười. Bất ngờ, y tựa hồ nhìn thấy rèm cửa sổ của cỗ kiệu lay động.
Đến phủ Thái Tử, Biện Thanh Nghi được nha hoàn đỡ xuống kiệu, cố tình vô ý nhìn thoáng qua áo choàng khoác trên người Mã Phu đứng bên cạnh, cười yếu ớt đối với phu quân nói: “Ngươi đối với Mã tiên sinh thật đúng là tốt, kiện áo choàng lần trước ta cầu ngươi cho ta, ngươi nói của Thái Tử ban thưởng không nên tặng người khác, không nghĩ tới Mã tiên sinh chỉ là ngồi ở trên ngựa bị chút gió thổi qua, ngươi liền đau lòng đưa cho y. Sớm biết như vậy, ngày hôm nay ta cũng cưỡi ngựa mà tới.” Nói xong, liền cúi đầu cắn môi.
Lục Phụng Thiên nghe vậy khẽ nhíu mày, vươn tay nâng cánh tay của Biện Thanh Nghi, hòa nhã nói: “Áo choàng làm bằng da cáo của ngươi không phải đã có vài kiện rồi sao, Mã Phu một kiện cũng không có, phương bắc khí trời rất lạnh thân thể y cũng không tốt, ta lúc này mới cho y. Ngươi đừng buồn, lần sau ra ngoài gặp phải áo choàng tốt sẽ đem về cho ngươi vài kiện.”
Biện Thanh Nghi ngẩng đầu, có điểm dỗi hờn nói: “Kia không giống với. Ta cầu ngươi, ngươi lại không cho, còn y không cần mở miệng ngươi lại chủ động tặng y, cho dù ngươi mua cho ta vài kiện giống nhau như đúc, thì ý nghĩa cũng không giống!”.Nói xong, vành mắt đã đỏ lên.
Sờ sờ mặt, Mã Phu cảm thấy một màn này sao không được tự nhiên.
Ngay khi người tiếp khách tiến tới, Lục Phụng Thiên cùng Biện Thanh Nghi đang chuẩn bị đi vào phủ Thái Tử, hắn thấy Mã Phu đột nhiên tiến đến bên cạnh hắn kề sát vào lỗ tai hắn, rồi mới chợt nghe người nọ thấp giọng nói một câu:
“Ngươi diễn không mệt sao? Ta trở về đây, phủ Thái Tử cũng không phải là nơi người như ta có thể đi vào. Có gì muốn nói, ngươi buổi tối tới tìm ta là được rồi.”
Nói xong, chỉ thấy Mã Phu vỗ vỗ cái mông xoay người lên ngựa, cũng không chào hỏi mà nghênh ngang đi.
|