Review:
"Nghiên Nghiên, em xem, mặt trời mọc rồi kìa!" Trình Uy xoa xoa đầu Lạc Nghiên, khẽ đánh thức cô dậy.
Lạc Nghiên vẫn còn hơi ngái ngủ, dụi dụi đầu vào trong lồng ngực của hắn, cất giọng lèm bèm như bà cụ non:
"Để cho em ngủ một chút đi, hiếm lắm mới được nghỉ một ngày mà?"
"Không
phải em nói muốn cùng anh trải qua một ngày bình yên, không công việc,
không hẹn hò đây đó, chỉ muốn cùng anh ngắm mặt trời...