Lãng khách trong đêm tối
Anh đào trong đêm tối,
Tựa như cỏi lòng tôi.
Ẩn mình trong bóng tối,
Một mình là đơn côi.
Nhìn cảnh ở xa xôi,
Tôi đâu dám mơ tới,
Có người cạnh bên tôi,
Cho vơi đi nỗi buồn.
Sống kép kín thành khuôn,
Một con người nhạt nhẽo.
Hỏi sao người lạnh lẻo?
Lạnh lẻo chính là tôi.
Ngồi nhìn đám mấy trôi
Ôi! Sao đời vội thế?
Chậm trễ chút giùm tôi
Để thôi một đêm sầu.
Con đường ở nơi đâu?
Con đường xưa từng bước,
Ướt ướt giọi mưa ngâu.
Tôi lạc bước nơi nào?
Nhìn quanh cảnh lúc sau
Ôi! Sao mờ nhạt quá!
Chỉ còn kí ức thôi,
Sự thật vỡ tan rồi!
Bỡ ngỡ trước dòng đời,
Mặc cho thời vội trôi.
Chấm nhận sự thật thôi,
Tôi đã mỏi mệt rồi.