"Kookie ?" "J.. Jimin, anh tỉnh rồi sao.. làm tôi lo quá." Jeon Jungkook chồm lên giường ôm lấy thân hình bé nhỏ của Park Jimin khiến anh có chút ngột thở cùng khó hiểu.
"Kookie ah~ khó thở.." "A.. tôi .. tôi xin lỗi, anh còn đau không ? Có đau ở đâu không ?" "Sợ lắm..." "Sao cơ, anh sợ tôi sao ?" "Không.. không phải Kookie ah.." Đôi tay bé nhỏ của Jimin kéo lấy áo thun của Jungkook, anh run nhè nhè.
"Mơ.. mơ thấy Jungkook.. em ấy.. em ấy bỏ Jimin.." Như không diễn tả được giấc mơ đau đớn đó, Park Jimin lúng túng run run kể, thân hình nhỏ bé của anh trông thật tuyệt vọng. Jeon Jungkook cuối cùng mới cảm nhận được, vết thương đã khắc vào tim, thì không tài nào lành lại được, dù cho cậu có hối hận, có muốn làm lại từ đầu với anh, nhưng nó là ký ức, là vết cắt đau đớn nhất, nó không dễ để cậu có thể chắp vá được.
Một Jeon Jungkook lúc xưa, vì bản tính ích kỉ của mình, vì suy nghĩ ngu ngốc của mình, đẩy anh đến con đường đau đớn nhất, hiện tại.. nước mắt cậu rơi vì sự bế tắc.
"Kookie ?.. Kookie.. không được khóc .. không khóc... không được sợ." "Tôi xin lỗi..." "Không khóc, không cần Jungkook nữa, có Kookie là được." Đôi bàn tay bé nhỏ của anh lau đi nước mắt lăn dài trên mặt cậu, Park Jimin là thế, dù cho cả thế giới ruồng bỏ anh, dù cho cả thế giới bức anh đến chẳng còn tỉnh táo.. anh vẫn sẽ sống với lý tưởng tình yêu của mình.
Park Jimin có thể giả tạo trong việc níu giữ tình yêu, có thể dối lừa mọi thứ để đạt được hạnh phúc, nhưng anh không bao giờ dối lừa với chính tình yêu của mình, anh vẫn luôn cho nó là điều đẹp nhất, có cậu và anh, thế giới đó là đẹp nhất.
"Jimin sẽ sống mãi bên Kookie chứ ?" "Ưm!" "Jimin không được đi khỏi Kookie chứ ?" "Ưm, không đi !" "Jimin thật ngoan." "Kookie không khóc nữa, Jimin có Kookie là được." Jeon Jungkook ôm Park Jimin vào lòng, cậu nâng niu anh nhẹ nhàng cùng ánh mắt ấm áp nhất, Jungkook muốn thời gian ngừng trôi, cậu sẽ mãi bên anh với khoảng khắc này, khoảng khắc đẹp nhất cuộc đời cậu.
"Mà Kookie... đây là.. bệnh viện a?.. sao Jimin lại.ở đây?.." "Không.. không lẽ.. có em bé rồi.. không muốn đâu.. đau lắm.." Jungkook nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngây thơ của anh mà bật cười, cậu có nụ cười trẻ con, Jimin bình thường hay không bình thường đều nhìn đến điên dại.
"Haha.. làm gì có, anh phát bệnh, đem vô bệnh viện tiêm thuốc nha ~" "A.. may quá.. mà đau.. không muốn tiêm thuốc.." "Ngày mai còn một lần tiêm nữa là xong rồi, ngoan, giờ Jimin ngủ đi, mai xong chúng mình về nhà !" "Ừm, nghe lời Kookie hết." Jeon Jungkook xoa lấy lưng anh, dìu anh nằm xuống giường, đợi anh ngủ rồi ngồi canh anh.
Một lát sau, trời gần sáng hai bước chân quen thuộc vang lên từ hành lang bệnh viện, Min Yoongi cùng Kim Taehyung chạy vội tới phòng bệnh của Jimin cùng Jungkook.
"Hai anh tới rồi sao..." "Jimin em ấy sao rồi ?" "Anh ấy đỡ rồi, hôm qua có tỉnh lại một chút nhưng lại chợp mắt tới giờ." "Ừm, thế thì ổn rồi, anh với Tae đi làm thủ tục đây, chúng ta sẽ chuyển.." "Không, cho anh ấy phẫu thuật ở bệnh viện này đi." "Sao lại thế, bệnh viện thành phố không cao tay với máy móc hiện đại hơn, giờ chúng ta chuyển cậu ấy đi còn kịp mà." "Em không biết hyung.. em muốn cùng anh ấy trải qua sinh tử ở nơi này, anh ấy cũng yêu nơi này như em yêu anh ấy vậy, hiện tại...em tin bệnh viện này sẽ phẫu thuật thành công." "Nhưng.." "Được rồi anh, nghe theo Jungkook đi, mình đi làm hồ sơ cùng viện phí." "Aizz được rồi, nhóc đợi ở đây đi Jungkook." Jeon Jungkook sợ anh phải về lại nơi đau khổ đó, nới mà mọi thứ đối xử tệ bạc với anh, nơi mà anh bị tất cả ruồng bỏ, nơi mà anh tự muốn kết liễu đời mình. Cậu sợ anh không còn như hiện tại, sẽ lại trở về như trước, sợ anh sẽ đau, sợ cậu không thể thở mất.
Cuộc phẩu thuật tiến hành rất sớm, Kim Taehyung cùng Min Yoongi cứ đứng ngồi không yên, Taehyung cứ đi đi lại lại trước mặt Jungkook, cậu không có biểu tình gì, chỉ trầm mặt im lặng trông chờ kết quả.
"Em nghĩ... em sẽ không về công ty nữa." Min Yoongi giật mình trước câu nói của Jeon Jungkook, anh quay qua nhìn cậu.
"Em bị ngốc à, công ty tồn tại, phát triển lớn như vậy là nhờ có em, em.." "Em tin Taehyung , anh ấy về đây là để phát triển rộng rãi công ty" "Nhưng em là người..." -"m biết là không dễ dàng bỏ được, coi như.. em tạm gác lại công ty có được không.. Tae và anh giúp em làm bộ mặt của công ty có được không ?" "Em lụy quá rồi đó Jungkook, Jimin nó chắc gì là điên thật ? Con người lúc trước của nó..." Min Yoongi có chút nóng, anh thấy mình lỡ lời, trực giác khiến anh im lặng lại.
"Anh ấy là người em yêu" "Bức anh ấy đến mức đường cùng này chỉ có thể là em." "... bọn anh.. đã từng đuổi em ấy." "Em biết.. nhưng không phải do hai người đâu, là do em, không đủ dũng cảm để đứng lên và vượt qua cái tôi của mình." "Do em không đủ mạnh mẽ để bảo vệ anh ấy." "... thôi được rồi.." "Em muốn.. ở bên anh ấy được lúc nào tốt lúc đấy.. có được không ?" "Được rồi, anh hiểu rồi.. sống cuộc đời của em đi Jungkook.. bọn anh cũng có lỗi.. " "Em cảm ơn, hiện tại, và sau này.. em chỉ cần mỗi anh ấy." Đèn phòng phẫu thuật tắt, bác sĩ ra với nụ cười trên môi, cuộc phẫu thuật đã vô cùng thành công cùng với nụ cười ngốc của Kim Taehyung, tiếng vui vẻ vang khắp phòng cùng hành lang.
Chuỗi ngày sau đó Park Jimin vẫn còn hôn mê, cho đến ngày thứ 3, Jungkook bước vào phòng thấy người con trai nhỏ với mái tóc vàng đang ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh, ngheđược tiếng động, anh quay qua nhìn thấy cậu đang chết trân nhìn anh, Park Jimin hướng cậu cười thật tươi .
"Kookie ah~" "Jimin..." Jeon Jungkook bước đến bên anh với nụ cười hạnh phúc nhất, ôm người con trai bé nhỏ ấy vào lòng, Jungkook như có cả thế giới.
"Cùng Kookie sống thật hạnh phúc nhé ?" "Ưm." Hạnh phúc vốn là một thứ xa xỉ có được trong một thời gian ngắn.
Con người không thể diễn tả nó bằng ngôn ngữ.
Mà phải hành động.
Đừng vội trách những người mang bộ mặt giả tạo.
Vì dù có hai mặt, họ vẫn chỉ đang cố nắm giữ hạnh phúc của chính mình thôi.
Quyền con người... đâu cấm lòng ích kỉ ... đúng chứ ?
______________________________________
End
Truyện End rồi, cám ơn mn đã theo giỏi truyện trong thời gian vừa qua, nếu thích thì fl củng như bình chọn cho mình nhé, mình sẽ ráng ra nhiều chuyện hơn <3