Thay Đổi Ma Cà Rồng [InuYasha Fanfic]
|
Nội dung truyện : Thiếu gia ngông cuồng ngạo mạn của Huyết Tộc từng rất căm phẫn loài người, nhưng không hiểu sao bây giờ lại rơi vào lưới tình của một cô gái có dòng máu thấp hèn. Cô cũng từng rất hận anh, hận cả Huyết Tộc đã tàn nhẫn lấy đi mạng sống của cha mẹ cô, nhưng không hiểu sao bây giờ lại không chán ghét mỗi khi anh chạm vào mình. Tình yêu là giam cầm, chiếm hữu hay là dâng hiến tự do? ---------- ---------- ---------- ---------- ---------- ---------- ---------- ---------- ---------- ---------- Dành cho bạn trẻ nào là fan của bộ M/A "InuYasha" của tác giả Takahashi Rumiko. Nói thẳng luôn là truyện này mình viết lại từ một bộ truyện tranh của Trung Quốc, tên truyện có gì mình nêu sau nếu bạn nào cần.
Nguồn truyện tranh : m.truyentranh8.net Được dịch bởi : Trần Nguyễn Quỳnh hoa
|
|
CHƯƠNG 1 Chúa trời đã tạo ra một thế giới cho con người và ma cà rồng cùng chung sống. Nhưng con người đã thua cuộc vì họ quá yếu đuối, số mệnh của họ bị ma cà rồng coi như rác và chà đạp không thương tiếc. Bọn ác quỷ khát máu dù có chung sống với loài người bao lâu đi nữa, thì chúng vẫn là ác quỷ. Chúng tàn phá khắp nơi, hút máu và giết hại những người vô tội, người già, phụ nữ hay thậm chí là những đứa trẻ ngây thơ không biết gì. Chúng sống một cuộc sống không có khái niệm về tình thương hay sự thương hại bé nhỏ, lòng chúng đã bị những thứ khinh bỉ kinh tởm con người lấp đầy mất rồi... " Các con cố gắng giữ im lặng nhé, dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không được phép ra khỏi đây! " Bà Haruko Higurashi với gương mặt khả ái nhưng bị bao phủ bởi sự lo lắng đang dặn dò hai đứa con của mình, sợ hãi trong lòng bà cứ dâng lên mãi mà không có dấu hiệu dừng lại. Cậu con trai út Sota mếu máo nói muốn ở cùng cha mẹ làm bà càng nghẹn ngào : " Mẹ xin lỗi Sota, các con nhất định phải sống sót, sống luôn phần đời của cha mẹ. Kagome! Hãy thay ta chăm sóc cho Sota nhé! " Bà cố gắng đưa ra một nụ cười thật dịu hiền để trấn an các con của mình, hai đứa trẻ tội nghiệp đang co ro lại vì sợ. Cô bé Kagome khóc nức nở nhưng vẫn hứa với mẹ sẽ bảo vệ em trai thật tốt, bà Haruko nghe vậy chỉ gật đầu rồi đóng nhanh tủ quần áo lại khi nghe chồng mình hối thúc. "Rầm!!" Cửa chính của ngôi nhà bị đạp gãy thô bạo bởi người đàn ông mặc chiếc áo choàng đen, hắn có mái tóc dài màu bạch kim được cột hết ra sau gáy, cả người hắn toát lên thứ sát khí rất đáng sợ. Hắn ung dung đứng đó, đưa đôi mắt đỏ rực nhưng vô hồn đảo quanh nhà một vòng. Ông Kenji Higurashi, cha của Kagome thấy vậy tâm trạng liền trở nên bất an, ông lo sợ tên ma cà rồng kia sẽ tìm ra các con của mình. Ông Kenji vội vàng chạy đến trước mặt nhằm che chắn tầm nhìn của hắn : " Ngươi muốn tìm cái gì hả? Chẳng có gì ở đây hết! " Vừa dứt câu, ông bị hắn dùng móng vuốt cắt ngang người, tiếng "xoẹt" vang lên, nhanh gọn, tuyệt tình đến nổi cả gai óc. Ông Kenji ngã xấp xuống đất, máu từ vết cắt cứ chảy ra lênh láng khắp sàn nhà, mùi máu tanh bắt đầu hoà quyện vào không khí thật ngột ngạt và khó thở. Bà Haruko thấy vậy thì kinh hãi chạy đến, miệng không ngừng gọi :" Mình ơi!! " Số phận của bà cũng không khá hơn người chồng xấu số của mình là bao, bà cũng chết dưới móng vuốt sắc nhọn của hắn. Người đàn ông kia, nói đúng hơn là con quỷ tàn nhẫn kia, hắn thẳng tay xé xác người, nhìn ngắm họ chết trong đau đớn nhưng tâm tình không hề bị lay động dù là một chút. Gương mặt của hắn bị những giọt máu tanh nồng của con người dính lên loang lổ càng làm tăng thêm sự u ám tà mị. Đưa đôi ngươi không chút cảm xúc nhìn những người mình vừa giết, hắn chỉ nhếch môi, để lộ ra sự khinh bỉ coi thường : " Đáng chết! " Trong tủ quần áo, Kagome ôm chặt cậu em trai đang run lẩy bẩy ở trong lòng. Cô bé năm nay chỉ mới sáu tuổi , Sota thì bốn tuổi, còn quá nhỏ để chứng kiến cảnh cha mẹ mình bị sát hại dã man như vậy. Sợ hãi có, đau thương có, hận thù cũng có, tất cả mọi thứ xảy ra quá nhanh khiến hai đứa trẻ tội nghiệp bỗng chốc liền trở thành trẻ mồ côi, phải chịu khổ sở tột cùng.
|
|
CHƯƠNG 2 " Không! " Kagome giật mình gầm nhẹ rồi choàng tỉnh, cô không cẩn thận mà ngủ luôn ở trong lớp. Mệt mỏi ngồi dậy, Kagome đưa các ngón tay thon dài day day huyệt thái dương đang đau nhứt của mình. Cô khẽ thở dài, đôi mắt đỏ doạ người đó cùng những kí ức đau thương lại ám ảnh cô trong những cơn ác mộng nữa rồi. Chợt Kagome nghe thấy đám nữ sinh bên cạnh đang nói chuyện, một trong số họ vừa được hoàng tử ma cà rồng hút máu và cảm thấy điều đó thật tuyệt, các nữ sinh còn lại tuy lòng rất ghen tị nhưng vẫn hưởng ứng rất tích cực. Mặc dù không muốn nghe nhưng những lời nói ngu xuẩn đó cứ nhắm thẳng đôi tai của Kagome mà bay tới. Cô không chịu nổi nên lập tức đứng dậy rời khỏi đó, lòng cô không ngừng phỉ nhổ bọn người không não kia, từng câu từng chữ họ thốt ra đều biến thành sự sỉ nhục đối với con người. Ra tới cửa, Kagome đưa tay nắm lấy tay nắm nhưng chưa kịp mở thì bị một giọng nữ ngăn lại : " A, bạn nữ kia! " Cô quay lại nhìn với vẻ mặt ngạc nhiên thì nữ nhân kia lại mỉm cười ngọt ngào nói tiếp : " Giúp tôi mang tập tài liệu bài học này đến phòng âm nhạc được không? " Thì ra là có chuyện muốn nhờ cô giúp, Kagome liếc mắt xuống tập giấy dày trục ở trên tay cô gái kia, cô cảm thấy thật phiền phức nhưng lại không thể từ chối được nên đành đưa tay đón lấy cái của nợ nặng trịch đó. ---------------------------------- " Tại sao lại là tôi? Tại sao lại nhờ tôi làm gì? Nếu tất cả mọi người đều coi tôi như không khí thì có phải tốt hơn không? " Lẳng lặng bước từng bước trên hành lang vắng tanh, chỉ nghe được mỗi tiếng giày của cô đập cồm cộp xuống mặt sàn, Kagome không ngừng suy nghĩ lung tung. Khi đã đứng trước phòng âm nhạc, Kagome thở dài rồi đẩy cửa bước vào. Cô sững người, trước mắt cô bây giờ là một khung cảnh rất lộn xộn. Dưới sàn nhà lạnh ngắt, rất nhiều nữ sinh đang nằm la liệt, còn phía kia, trước khung cửa sổ to lớn, một người con trai đang ngồi thong thả trên mặt của cây đàn piano, ánh nắng rực rỡ từ khung cửa sổ chiếu vào làm người đó như đang toả sáng. Hai cái tai nhọn của cậu ta bất chợt cựa quậy khi nghe động liền quay đầu lại, đập vào mắt cô bây giờ là một gương mặt cực kì điển trai, làn da trắng toát, đôi lông mày rậm nam tính cùng đôi mắt hổ phách thật đẹp cứ thoắt ẩn thoắt hiện sau những sợi tóc mái màu bạch kim đang rủ xuống. Cái mũi thon gọn cao vút, đôi môi mỏng có màu đo đỏ như son, khuôn mặt thật thanh tú. Thật sự mà nói, trông anh như một tác phẩm hoàn hảo do thượng đế tạo ra, một tác phẩm cao cấp không dành cho nơi này. Nói hắn sở hữu vẻ đẹp không giống con người cũng đúng, vì hắn chính là con ma cà rồng được mọi người sùng bái nhất, hậu duệ của Huyết Tộc, hoàng tử InuYasha! " Này! Cô gái! " InuYasha lên tiếng làm Kagome từ sợ hãi đi đến cực kì sợ hãi, thân phận của hắn cô đương nhiên biết rõ. Cô run rẩy từ từ lùi lại, đến đống giấy trên tay còn cầm không vững khiến nó suýt nữa thì bị rơi xuống đất. Không để hắn ta kịp nói gì thêm, Kagome nhanh chóng đưa tay lên đóng rầm cửa lại rồi bỏ chạy thục mạng : " Tại sao...tại sao mình lại phải trông thấy hình ảnh dơ bẩn không chịu nổi này..." Kagome vừa chạy vừa thầm nghĩ, trán của cô đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi, thần sắc lo sợ cùng chút kinh tởm bao trùm lấy khuôn mặt xinh xắn của cô. Bỗng Kagome cảm thấy cổ áo sau gáy mình bị giật mạnh, vì bị bất ngờ, cô mất thăng bằng mà ngã ngược ra sàn, tập giấy trên tay cô cũng vì thế mà văng tung toé khắp hành lang. Đang loay hoay tính đứng dậy, cô liền bị một thân thể cường tráng đè xuống, là InuYasha, hắn ta tóm được cô rồi, Kagome kinh hãi nhìn hắn mà mặt cắt không ra giọt máu, hắn ta nhếch mép, nhìn cô gái dưới thân mình như muốn ăn tươi nuốt sống : " Thật là to gan, chưa từng có ai dám coi thường ta như vậy! " Kagome vùng vẫy : " Mau buông tôi ra! " Vẻ mặt cô hoảng loạn, đổ cả mồ hôi hột nhưng trong lòng lại không ngừng nguyền rủa hắn. Cô khinh bỉ lũ ma cà rồng, hắn dám dùng bàn tay đó để chạm vào người cô, thật là một điều sỉ nhục. InuYasha đưa đôi mắt màu hổ phách nhìn cô, càng nhìn hắn càng để lộ ra sự coi thường, hắn nghĩ cô đang giả vờ thanh cao, phải chăng cô đang dùng cách này để tiếp cận hắn? Khoé môi hắn khẽ cong lên, phải chơi đùa với nữ nhân này một chút : " Hút máu mãi chán lắm, thỉnh thoảng ăn chút "thịt" chẳng phải thú vị hơn sao? " Hắn một tay kiềm chặt hai tay Kagome trên đỉnh đầu, tay kia xoa xoa bắp đùi trắng nõn của cô rồi từ từ lần mò vào sâu trong váy. " Đừng mà! " Kagome hét lên, cố gắng vùng vẫy thật mạnh mong có chút hi vọng sẽ thoát khỏi vòng tay kìm hãm của hắn. Cô rút được tay trái ra, nhưng nhanh chóng lại bị InuYasha túm chặt lấy. Đôi mắt hổ phách của hắn bỗng xuất hiện tia gian tà, hắn há miệng, thè lưỡi ra liếm một đường trên cổ tay trắng muốt của Kagome : " Mùi vị có vẻ rất cuốn hút..." Kagome trợn tròn đôi mắt, mặt cô đỏ ửng hết lên, đỏ vì xấu hổ? Hay đỏ vì tức giận? Cả hai! " Làm ơn đừng mà! " " Nhìn cô xem, đã nhạy cảm đến như vậy còn kêu than cái gì? Cô nên cảm tạ, được bổn thiếu gia đây hút máu chính là vận tốt của cô đó! " Nói rồi hắn chỉ cười mỉa mai, hai con ngươi màu vàng của hắn bỗng chốc trở thành màu đỏ rực đáng sợ. Kagome khẽ rùng mình một cái, đôi mắt này, tại sao nó thật giống với đôi mắt đã ám ảnh cô suốt mười một năm qua. Sự vô hồn trong đôi mắt đó, ánh nhìn có thể bóp chết cô ngay lúc này, cực kì giống với đôi mắt hận thù trong trí nhớ của cô. Bỗng không kìm được cảm xúc của mình, cô đưa tay tát mạnh vào gương mặt siêu cấp đẹp trai kia, cô hét lên trong nước mắt : " Thật kinh tởm! Đừng có chạm vào ta! " InuYasha bất ngờ hai giây nhưng nhanh chóng thu lại vẻ mặt lạnh lùng vốn có. Hắn đưa bàn tay thô ráp lên sờ vào vùng bị đau do cô gây ra, móng tay của Kagome xượt qua làm mặt hắn bị chảy máu rồi. Mặt InuYasha đanh lại hết cỡ, màu đỏ rực trong đôi mắt kia không hiểu sao như rực đỏ hơn, hắn nhoẻn miệng cười để rộ ra hai cái răng nanh nhọn hoắt, một nụ cười của ác ma : " Sao đây? Làm ta tức giận rồi đó! " Hắn vươn tay bắt lấy bàn tay Kagome, kéo mạnh thân hình đang run rẩy sau câu đe doạ của hắn. InuYasha thô bạo lôi cô ra ban công của trường, tới nơi, hắn lạnh lùng hất tay cô ra, lãnh đạm lên tiếng thông báo với các học sinh đang ở dưới sân trường : " Tất cả nghe cho rõ đây! " InuYasha đã gây được sự chú ý của toàn trường, mọi ánh mắt đều hướng tới hai thân ảnh đang ở trên cao : " Bắt đầu từ hôm nay, các người được phép tự do chà đạp cô gái này! " Hắn vừa nói vừa đẩy mạnh người Kagome lên phía trước. Cô hoang mang tột độ, thần sắc cũng trở nên xanh lè sau thông báo hách dịch được phun ra từ miệng hắn. Trong cơn hoảng loạn, cô có thể nghe thấy được mọi người đang bàn luận về việc này. Hầu hết tất cả đều lấy đau khổ của cô ra để tạo thành những trò vui sắp tới. Tại sao lại như vậy, không phải tất cả bọn họ đều là con người như cô sao? Kagome ngã khuỵu xuống đất, chuỗi ngày đen tối phía trước, cô phải sống thế nào đây? "Kẻ mạnh là kẻ thắng", đây chính là "Luật Rừng" do ma cà rồng đặt ra từ khi chúng chiếm được tinh cầu này.
|
|
CHƯƠNG 3 " Không! " Kagome giật mình gầm nhẹ rồi choàng tỉnh, cô không cẩn thận mà ngủ luôn ở trong lớp. Mệt mỏi ngồi dậy, Kagome đưa các ngón tay thon dài day day huyệt thái dương đang đau nhứt của mình. Cô khẽ thở dài, đôi mắt đỏ doạ người đó cùng những kí ức đau thương lại ám ảnh cô trong những cơn ác mộng nữa rồi. Chợt Kagome nghe thấy đám nữ sinh bên cạnh đang nói chuyện, một trong số họ vừa được hoàng tử ma cà rồng hút máu và cảm thấy điều đó thật tuyệt, các nữ sinh còn lại tuy lòng rất ghen tị nhưng vẫn hưởng ứng rất tích cực. Mặc dù không muốn nghe nhưng những lời nói ngu xuẩn đó cứ nhắm thẳng đôi tai của Kagome mà bay tới. Cô không chịu nổi nên lập tức đứng dậy rời khỏi đó, lòng cô không ngừng phỉ nhổ bọn người không não kia, từng câu từng chữ họ thốt ra đều biến thành sự sỉ nhục đối với con người. Ra tới cửa, Kagome đưa tay nắm lấy tay nắm nhưng chưa kịp mở thì bị một giọng nữ ngăn lại : " A, bạn nữ kia! " Cô quay lại nhìn với vẻ mặt ngạc nhiên thì nữ nhân kia lại mỉm cười ngọt ngào nói tiếp : " Giúp tôi mang tập tài liệu bài học này đến phòng âm nhạc được không? " Thì ra là có chuyện muốn nhờ cô giúp, Kagome liếc mắt xuống tập giấy dày trục ở trên tay cô gái kia, cô cảm thấy thật phiền phức nhưng lại không thể từ chối được nên đành đưa tay đón lấy cái của nợ nặng trịch đó. ---------------------------------- " Tại sao lại là tôi? Tại sao lại nhờ tôi làm gì? Nếu tất cả mọi người đều coi tôi như không khí thì có phải tốt hơn không? " Lẳng lặng bước từng bước trên hành lang vắng tanh, chỉ nghe được mỗi tiếng giày của cô đập cồm cộp xuống mặt sàn, Kagome không ngừng suy nghĩ lung tung. Khi đã đứng trước phòng âm nhạc, Kagome thở dài rồi đẩy cửa bước vào. Cô sững người, trước mắt cô bây giờ là một khung cảnh rất lộn xộn. Dưới sàn nhà lạnh ngắt, rất nhiều nữ sinh đang nằm la liệt, còn phía kia, trước khung cửa sổ to lớn, một người con trai đang ngồi thong thả trên mặt của cây đàn piano, ánh nắng rực rỡ từ khung cửa sổ chiếu vào làm người đó như đang toả sáng. Hai cái tai nhọn của cậu ta bất chợt cựa quậy khi nghe động liền quay đầu lại, đập vào mắt cô bây giờ là một gương mặt cực kì điển trai, làn da trắng toát, đôi lông mày rậm nam tính cùng đôi mắt hổ phách thật đẹp cứ thoắt ẩn thoắt hiện sau những sợi tóc mái màu bạch kim đang rủ xuống. Cái mũi thon gọn cao vút, đôi môi mỏng có màu đo đỏ như son, khuôn mặt thật thanh tú. Thật sự mà nói, trông anh như một tác phẩm hoàn hảo do thượng đế tạo ra, một tác phẩm cao cấp không dành cho nơi này. Nói hắn sở hữu vẻ đẹp không giống con người cũng đúng, vì hắn chính là con ma cà rồng được mọi người sùng bái nhất, hậu duệ của Huyết Tộc, hoàng tử InuYasha! " Này! Cô gái! " InuYasha lên tiếng làm Kagome từ sợ hãi đi đến cực kì sợ hãi, thân phận của hắn cô đương nhiên biết rõ. Cô run rẩy từ từ lùi lại, đến đống giấy trên tay còn cầm không vững khiến nó suýt nữa thì bị rơi xuống đất. Không để hắn ta kịp nói gì thêm, Kagome nhanh chóng đưa tay lên đóng rầm cửa lại rồi bỏ chạy thục mạng : " Tại sao...tại sao mình lại phải trông thấy hình ảnh dơ bẩn không chịu nổi này..." Kagome vừa chạy vừa thầm nghĩ, trán của cô đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi, thần sắc lo sợ cùng chút kinh tởm bao trùm lấy khuôn mặt xinh xắn của cô. Bỗng Kagome cảm thấy cổ áo sau gáy mình bị giật mạnh, vì bị bất ngờ, cô mất thăng bằng mà ngã ngược ra sàn, tập giấy trên tay cô cũng vì thế mà văng tung toé khắp hành lang. Đang loay hoay tính đứng dậy, cô liền bị một thân thể cường tráng đè xuống, là InuYasha, hắn ta tóm được cô rồi, Kagome kinh hãi nhìn hắn mà mặt cắt không ra giọt máu, hắn ta nhếch mép, nhìn cô gái dưới thân mình như muốn ăn tươi nuốt sống : " Thật là to gan, chưa từng có ai dám coi thường ta như vậy! " Kagome vùng vẫy : " Mau buông tôi ra! " Vẻ mặt cô hoảng loạn, đổ cả mồ hôi hột nhưng trong lòng lại không ngừng nguyền rủa hắn. Cô khinh bỉ lũ ma cà rồng, hắn dám dùng bàn tay đó để chạm vào người cô, thật là một điều sỉ nhục. InuYasha đưa đôi mắt màu hổ phách nhìn cô, càng nhìn hắn càng để lộ ra sự coi thường, hắn nghĩ cô đang giả vờ thanh cao, phải chăng cô đang dùng cách này để tiếp cận hắn? Khoé môi hắn khẽ cong lên, phải chơi đùa với nữ nhân này một chút : " Hút máu mãi chán lắm, thỉnh thoảng ăn chút "thịt" chẳng phải thú vị hơn sao? " Hắn một tay kiềm chặt hai tay Kagome trên đỉnh đầu, tay kia xoa xoa bắp đùi trắng nõn của cô rồi từ từ lần mò vào sâu trong váy. " Đừng mà! " Kagome hét lên, cố gắng vùng vẫy thật mạnh mong có chút hi vọng sẽ thoát khỏi vòng tay kìm hãm của hắn. Cô rút được tay trái ra, nhưng nhanh chóng lại bị InuYasha túm chặt lấy. Đôi mắt hổ phách của hắn bỗng xuất hiện tia gian tà, hắn há miệng, thè lưỡi ra liếm một đường trên cổ tay trắng muốt của Kagome : " Mùi vị có vẻ rất cuốn hút..." Kagome trợn tròn đôi mắt, mặt cô đỏ ửng hết lên, đỏ vì xấu hổ? Hay đỏ vì tức giận? Cả hai! " Làm ơn đừng mà! " " Nhìn cô xem, đã nhạy cảm đến như vậy còn kêu than cái gì? Cô nên cảm tạ, được bổn thiếu gia đây hút máu chính là vận tốt của cô đó! " Nói rồi hắn chỉ cười mỉa mai, hai con ngươi màu vàng của hắn bỗng chốc trở thành màu đỏ rực đáng sợ. Kagome khẽ rùng mình một cái, đôi mắt này, tại sao nó thật giống với đôi mắt đã ám ảnh cô suốt mười một năm qua. Sự vô hồn trong đôi mắt đó, ánh nhìn có thể bóp chết cô ngay lúc này, cực kì giống với đôi mắt hận thù trong trí nhớ của cô. Bỗng không kìm được cảm xúc của mình, cô đưa tay tát mạnh vào gương mặt siêu cấp đẹp trai kia, cô hét lên trong nước mắt : " Thật kinh tởm! Đừng có chạm vào ta! " InuYasha bất ngờ hai giây nhưng nhanh chóng thu lại vẻ mặt lạnh lùng vốn có. Hắn đưa bàn tay thô ráp lên sờ vào vùng bị đau do cô gây ra, móng tay của Kagome xượt qua làm mặt hắn bị chảy máu rồi. Mặt InuYasha đanh lại hết cỡ, màu đỏ rực trong đôi mắt kia không hiểu sao như rực đỏ hơn, hắn nhoẻn miệng cười để rộ ra hai cái răng nanh nhọn hoắt, một nụ cười của ác ma : " Sao đây? Làm ta tức giận rồi đó! " Hắn vươn tay bắt lấy bàn tay Kagome, kéo mạnh thân hình đang run rẩy sau câu đe doạ của hắn. InuYasha thô bạo lôi cô ra ban công của trường, tới nơi, hắn lạnh lùng hất tay cô ra, lãnh đạm lên tiếng thông báo với các học sinh đang ở dưới sân trường : " Tất cả nghe cho rõ đây! " InuYasha đã gây được sự chú ý của toàn trường, mọi ánh mắt đều hướng tới hai thân ảnh đang ở trên cao : " Bắt đầu từ hôm nay, các người được phép tự do chà đạp cô gái này! " Hắn vừa nói vừa đẩy mạnh người Kagome lên phía trước. Cô hoang mang tột độ, thần sắc cũng trở nên xanh lè sau thông báo hách dịch được phun ra từ miệng hắn. Trong cơn hoảng loạn, cô có thể nghe thấy được mọi người đang bàn luận về việc này. Hầu hết tất cả đều lấy đau khổ của cô ra để tạo thành những trò vui sắp tới. Tại sao lại như vậy, không phải tất cả bọn họ đều là con người như cô sao? Kagome ngã khuỵu xuống đất, chuỗi ngày đen tối phía trước, cô phải sống thế nào đây? "Kẻ mạnh là kẻ thắng", đây chính là "Luật Rừng" do ma cà rồng đặt ra từ khi chúng chiếm được tinh cầu này.
|
|
CHƯƠNG 4 Kagome cuối cùng cũng chạy thoát được những con thú đội lốt người kia mà vẫn giữ nguyên được mái tóc của mình. Cô hớt hải chạy mãi ra tận phía sau ngôi trường rộng lớn, dừng lại nghỉ một chút, cô dựa người vào tường, hai tay ôm chặt lấy lồng ngực thở hồng hộc. Kagome ngẫm nghĩ về chuyện đáng sợ vừa xảy ra : " Cuối cùng cũng thoát ra được, có lẽ sau khi tan học liền chạy một mạch về nhà thì may ra..." " Đây chẳng phải là cô gái đã đắc tội với InuYasha đại nhân hay sao? " Một giọng nói trầm của nam nhân bất ngờ vang lên làm Kagome giật thót, đưa đôi mắt được giãn ra hết cỡ quay sang ba người con trai đang chậm rãi tiến về phía mình. Giọng nói ban nãy là của tên ở giữa, hắn thong thả đút tay vào túi quần, miệng cười rất tươi, không hiểu sao nụ cười này lại khiến Kagome có chút lo âu. Phía sau hắn, mỗi bên đều có thêm một người con trai nữa, mặt mũi gã nào cũng đằng đằng sát khí làm cô run lẩy bẩy theo phản xạ mà lùi dần. Nhìn thấy hành động của nữ nhân trước mặt, hắn ta lại nhếch mép. " Sao nhìn cô có vẻ sợ thế? Lại đây chơi với chúng tôi chút đi! " " Đúng đó, lâu rồi chúng ta chưa được thoả mãn! " Tên phía sau vừa nói vừa nhả khói thuốc lá, làn khói trắng bây lên làm mờ mờ ảo ảo gương mặt đang lộ vẻ dâm đãng của hắn. Tất cả đều hưởng ứng cái đề nghị bẩn thỉu mà đồng bọn đưa ra. Ông trời nhẫn tâm muốn ngược đãi cô đến vậy sao? Vừa leo ra khỏi cái hố này, cô nhanh chóng lại bị rơi vào một cái hố khác. Tên đầu đàn bước tới gần Kagome, đẩy mạnh hai vai của cô vào tường làm mặt cô nhăn lại vì đau nhói, dù sợ nhưng Kagome vẫn ngoan cố chặn cái tay dơ bẩn đang nắm chặt cổ áo mình định mở nút : " Mau thả ra! " "Thả ra sao? Cô biết điều thì nên ngoan ngoãn, bằng không bọn tôi biến cô thành phế nhân đó! " Đối đầu với bọn người này phải như lấy đá chọi với đá thì mới mong có cơ hội sống sót, không thì thật sự cô đã hết cách rồi. Kagome cắn môi, suy nghĩ rồi bình tĩnh đáp : " Tôi...tôi sẽ đem số tiền mình đã tích góp được cho các anh, có thể để tôi quay về kí túc xá chuẩn bị không? Tôi tuyệt đối không nghĩ đến việc bỏ trốn..." " Thật không may là bọn tôi lại không có chút hứng thú gì với tiền của cô. Cô muốn được đi à, đợi chúng ta vui vẻ một chút rồi nói chuyện này sau nhé! " Hắn nói xong, gương mặt càng bộc lộ thêm bản tính dâm tà đói khát, đưa bàn tay thô ráp lên vuốt ve vùng cổ trắng nõn của cô. Kagome uất hận nhìn bọn hắn, cô tuyệt đối không thể để bản thân rơi vào tay bọn họ! Cô dùng hai bàn tay yếu ớt cố hết sức nắm chặt cánh tay đang vuốt ve của hắn mà cắn thật mạnh vào mu bàn tay , mạnh đến nỗi làm tay hắn chảy máu. Hành động của cô thật khiến hắn không ngờ đến nên mất cảnh giác, hắn chỉ nghĩ là cô muốn chống cự lại một chút. Hắn kêu thét lên một tiếng rồi theo phản xạ mà nhanh giật tay lại, Kagome chỉ chờ có thế nên bỏ chạy thật nhanh. Tên lưu manh xui xẻo kia tức giận gầm lên như con sư tử đói bị mất miếng mồi ngon, trán hắn nổi đầy gân xanh nhìn trông như quái vật, lòng trắng của hai con ngươi thì hằn lên những mạch máu đỏ đáng sợ " Chết tiệt! Mau bắt cô lại! " Kagome cố gắng chạy thật nhanh có thể hòng thoát được lũ thú dữ đang đuổi theo mình, lũ người đuổi sát phía sau chỉ trực chờ nếu tóm được cô thì sẽ xé xác cô ngay tại chỗ. Cô vừa chạy vừa van xin sự cứu giúp của mọi người đang có mặt tại hoa viên trường. Nhưng đáp lại sự đáng thương của cô, tất cả bọn họ chỉ đứng đó nhìn và cười đùa thích thú. Ngay lúc đó Kagome chợt nhận ra rằng, cầu cứu cũng không có ích gì, những người này, bất luận là ai, đều chỉ coi cô như là một món đồ chơi mà thôi... Khi chạy sắp tới cầu thang đi xuống, Kagome không chú ý cẩn thận liền bị một cô gái đứng gần đó gạt chân làm cô ngã nhào. Cô gái kia đứng im nhìn theo Kagome tội nghiệp đang lăn dốc, cô ta chỉ cười, một nụ cười thay cho câu "Đáng đời cô!" Kagome lăn vài vòng xuống cầu thang, đầu bị đập mạnh vào mặt đất cứng dẫn đến máu chảy ra rất nhiều. " Đau quá! " Kagome thầm nghĩ, những điều cuối cùng mà cô ý thức được chính là mùi máu tanh nồng, gương mặt của người đã cố ý làm cô ra nông nổi này và những tiếng cười cợt vô tâm của mọi người " Xin lỗi Sota, người chị gái này của em thật là vô dụng! " Kagome nhắm mắt, ý thức dần chìm sâu vào bóng tối u ám.
|