Lúc An Lâm quay đầu kiểm tra phía sau, đúng lúc mặt đối diện với cái miệng đầy máu, nhất thời hoảng sợ thét lớn chói tai, hai chân mềm nhũn cuống quít lui về sau, bị vấp bậc thang cả người ngã trên mặt đất, xác sống cách An Lâm gần nhất nghe tiếng thét xong gào lên một tiếng, lập tức điên cuồng bổ nhào tới. Vào giờ phút này, An Lâm đã sợ đến mặt không còn một giọt máu, không hề còn lực đánh trả.
Bị tiếng kêu sợ hãi của An Lâm kích động cả người run lên, Tần Nam vội vã quay đầu, nhìn thấy An Lâm đang bị một con xác sống bổ nhào tới, trong tích tắc máu huyết dâng trào, bởi vì căng thẳng mà phát cáu đạp một cước vào đại não xác sống, nào ngờ một cước này vậy mà lại đạp bay đại não xác sống ra ngoài. Cứ như vậy, một quả não bị đạp bay vào tường, nhưng vì lực quá lớn nên bị dội ngược đến cửa hành lang.
Nháy mắt đầu người gãy lìa, máu xác sống màu đen đậm bắn tung tóe khắp mặt An Lâm, mà gương mặt An Lâm thì hoàn toàn trắng bệch, ngoại trừ run rẩy, đã không thể phản ứng gì khác nữa. Nhìn thấy An Lâm như vậy, Tần Nam lập tức nhấc xác sống ném về đám xác sống đang xông ra từ hành lang, kéo người chạy lên lầu. Một tiếng thét sợ hãi vừa rồi hầu như đã kinh động toàn bộ xác sống trên thang lầu này...
Bị Tần Nam lôi kéo chạy hai tầng lầu, An Lâm cũng dần dần phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, cả người chấn động, mặt xám như tro tàn, chỉ thấy sau lưng có vô số xác sống đi theo, một mạch chạy về phía trước, thỉnh thoảng đụng độ xác sống xuất hiện trong hành lang, tuy là tất cả đều bị Tần Nam giải quyết rồi, thế nhưng có đến mấy lần suýt nữa đã bị cào hoặc cắn phải! Thể lực của cô đã bị tiêu hao rất nhanh chóng, nhìn xác sống phía sau không ngừng đến gần, lại nhìn Tần Nam một chút, rồi giãy khỏi bàn tay bị nắm chặt, dựa vào một bên cầu thang, mệt mỏi nói rằng:
- Cậu đi đi! Tôi đi không nổi nữa...
Thấy Tần Nam chỉ lẳng lặng đứng trước mặt mình không hề phản ứng, theo khóe mắt có thể thấy xác sống không ngừng chạy lên từ lầu dưới, vội vàng muốn đẩy Tần Nam về trước, không ngờ Tần Nam thuận thế bắt tay mình, lại bắt đầu chạy lên. Cô muốn giãy thoát, nhưng nhận ra giờ đây mình có dùng hết toàn bộ sức lực cũng không thể thoát khỏi cái nắm tay thật chặt của Tần Nam...
Cứ như vậy, một người liều mạng không buông, một người tuy mệt mỏi không thể tả nhưng vẫn cắn răng chạy lên, hai người chạy thẳng lên mái nhà, lại phát hiện cửa chính mái nhà đã mở ra, nhưng cánh cửa chỉ còn một nửa, cho dù hai người chạy lên mái nhà cũng không ngăn được vô số xác sống ở phía sau... Hai người đều biết rõ, thế nhưng không một ai dừng bước chân.
Lúc hai người thấy cảnh tượng trên mái nhà, thật giống như tự đặt mình trong địa ngục, hai người khiếp sợ đến nỗi đã hoàn toàn bỏ quên đám xác sống đang theo sau...
Mãi cho đến khi tay bị siết chặt, Tần Nam mới tỉnh táo lại, chú ý tới An Lâm bên cạnh mặt mày trắng bệch không ngừng run rẩy, bàn tay bị mình lôi kéo đã cầm ngược lại, giống như mang theo nỗi sợ hãi nắm chặt trong tay. Phía sau lưng, tiếng xác sống kêu gào càng gần, không cho phép nàng hoảng hốt và lưỡng lự, ngồi xổm cõng An Lâm lên, lập tức đi vào giữa vô số thi thể.
Đúng vậy, toàn bộ mái nhà đều là thi thể, nàng có thể ngửi được mùi xác sống nồng nặc, nhưng không biết trong vô số thi thể đầy đất kia, người nào là chết mà người nào là "sống", nàng chỉ có thể tập trung tinh thần hết mức, không để bất kỳ điều bất trắc nào xảy ra trên người. Tình cảnh hiện tại thật giống với buổi trưa hôm ấy, lúc đó nàng cũng chạy trốn, phía sau là xác sống ăn người đếm không hết, việc nàng có thể làm chỉ là không ngừng chạy đi, lần trước nàng thất bại...
Lần này đây, nói thế nào nàng cũng sẽ không thất bại! Tuyệt đối không thể thất bại!!
Chuyển qua chỗ rẽ, một cái đài cao xuất hiện cách đó không xa, nếu có thể leo lên đài cao đó nàng sẽ thắng! Nghĩ vậy, tâm tình phấn chấn, nàng tăng nhanh tốc độ, không quan tâm mình chạy nhanh sẽ có thể kinh động đến "thi thể" trên đất hay không. Ngay từ lúc đám xác sống sau lưng ồ ạt tràn vào mái nhà, thì đã có thi thể lục tục đứng lên, may mà trên người nàng và An Lâm vẫn còn dính máu xác sống đã thoa trước đó, cho nên dù có xác sống "tỉnh" đi chăng nữa, cũng sẽ không lập tức nhào về phía các nàng, đến khi phát hiện thì khoảng cách cũng đã được kéo ra.
Còn nếu vận khí không tốt, có thể tránh thì tránh, có thể đạp thì đạp, đến lúc này nàng mới phát hiện sức mạnh hiện tại đã tăng không ít, tuy là tốc độ vẫn không thay đổi gì.
Tần Nam còn chưa chạy được mấy bước, tầm nhìn bỗng nhiên mơ hồ, kèm theo đó là đau đầu kịch liệt kéo tới mà không hề báo trước, nhất thời cảm thấy choáng váng, thân hình nhoáng lên, suýt chút nữa đã ngửa mặt ngã xuống đất. Trong lòng căng thẳng, vội nhắm mắt ổn định thân mình, lúc mở mắt ra một lần nữa, toàn bộ xung quanh đều trở nên chói mắt, hình ảnh trước mắt dần mờ nhạt, tia sáng đâm vào mắt nàng sinh đau.
"Grào ~! Grào ~!"
Từng tiếng xác sống kêu gào vang lên phía sau, rất đông đúc và tiếp cận rất nhanh, không dám ngừng lại nữa, mặc kệ tầm mắt lờ mờ và đau đầu kịch liệt, nhanh chóng di chuyển đến đài cao. Tầm nhìn liên tục giảm xuống khiến tâm tình của nàng không ngừng nặng nề, vội vã tăng tốc độ dưới chân, dưới chân không có sức lực gì cả, tăng tốc độ nhất thời đã kéo giãn khoảng cách với đám xác sống phía sau. Vào đúng lúc này, hình ảnh trước mắt hoàn toàn biến mất, nhất thời chỉ có một màu thuần trắng, ngay sau đó là màu đen sâu không thấy đáy...
Trong lòng hoảng hốt, dừng bước chân.
Nàng không thấy đường! Thậm chí không thể cảm nhận được một đoàn nhiệt lượng nào, trước mắt đen như mực, trong nháy mắt, hoảng loạn chưa từng có, tiếng xác sống ở sau lưng không ngừng đến gần, cùng với tiếng động nhỏ bé không ngừng tiếp cận xung quanh, làm cho nàng hoảng hốt, hoang mang!
Làm sao đây? Làm sao đây? Vừa âm thầm nhắc nhở bản thân bình tĩnh, đồng thời không ngừng đè nén nỗi sợ hãi trong lòng. Nàng biết mình không thể ngừng, mặc dù không thể dùng mắt, nhưng nàng còn thính giác, khứu giác!
Bình tĩnh... Bình tĩnh... Có thể làm được! Bước chân chỉ dừng vài giây, lại bắt đầu tiến về trước! Nhưng vào lúc này, phần bụng bên phải đau đớn, giống như bị đấm một cú rất mạnh, cảm giác xa lạ rồi lại quen thuộc khiến nàng nhớ tới giấc mộng khủng khiếp kia, giống như lúc ở trong mộng bị gãy từng cọng xương sườn! Đau đớn khiến đôi chân nàng mềm nhũn, thân hình nhoáng lên, suýt chút nữa đã quỳ rạp xuống đất.
Nghĩ đến An Lâm trên lưng cùng với xác sống phía sau, cắn răng nhẫn nhịn, tiếp tục đi về phía trước.
Tần Nam liên tục hành động khác lạ làm An Lâm giảm bớt vài phần sợ hãi, thay vào đó là lo lắng hỏi:
- Sao vậy?
Đáp án nhận được cũng chỉ là Tần Nam lắc đầu liên tục, thế nhưng cô có thể cảm nhận được rõ ràng, chẳng những tốc độ của Tần Nam chậm lại, mà còn có vài lần suýt nữa đã vấp té bởi thi thể trên đất.
Tần Nam không thấy đường? Mắt bị thương rồi?! Nghĩ tới khả năng này, lòng tràn đầy lo lắng và tự trách, bắt đầu từ lúc nãy cô vẫn được Tần Nam bảo vệ, nếu không có Tần Nam, e rằng có thể cô đã bị... Vậy mà cô chỉ toàn sợ hãi run rẩy không ngừng, không hề làm được gì...
- Thả tôi xuống! Mau thả tôi xuống!
Lúc này, nỗi sợ hãi đã ngừng lan tỏa, mặc dù vẫn còn run rẩy, nhưng đã có thể nhìn thấy vẻ kiên định trong đôi mắt cô. Bất thình lình một câu nói tựa như mệnh lệnh mang theo tức giận làm Tần Nam hơi sững sờ, dừng bước chân, cũng chính lúc này, An Lâm tránh thoát tuột xuống. Đang lúc Tần Nam định cõng người một lần nữa, thế nhưng đã bị người lôi kéo chạy đi, nghe hơi thở, nàng biết là An Lâm.
Ý định giãy thoát ban đầu cũng tạm thời gác lại, chẳng qua là có chút hoảng hốt bởi cảm giác lạnh lẽo mềm mại trên tay... cảm giác kỳ quái...