Cứ trò chuyện cho đến giờ ra về. Ai về nhà nấy riêng 7 người và Bá Tài là đi chung về nhà. Trước cổng trường
- chị hai lên Ân chở đi
- thôi k cần a Tài đến rồi
Bá Tài đến cùng lúc 2 cặp của Kim Anh và Minh hà cũng đến họ cùng nhau về nhà riêng của mình (nhà của Ngọc Nam)
Trên đường đi Kim Anh Tiên Tiên, Lâm Như Minh Hà cứ đùa giỡn và nói chuyện với nhau. còn về phía Ngọc Hân thì đùa giỡn với Bá Tài rất hạnh phúc làm cho Quốc Ân buồn khôn xiết. Cứ thế mà về đến nhà do Bá Tài có việc bận nên về trước còn mọi người vào nhà
- lên phòng khách - giọng của Ngọc Hân đầy băng giá
- có chuyện gì k chị - Ngọc Nam lên tiếng
Tại phòng khách
- sao lại gây ấn tượng k tốt cho cô chủ nhiệm thế. Như vậy mà coi được sao
- em có làm gì đâu
- như vậy mà k làm à - Ngọc Hân bắt đầu cáu lên
- chị Hân à k phải lỗi của Ngọc Nam đâu
- em im đi đây là chuyện gia đình chị
Sau câu nói ấy thì Quốc Ân im lặng k nói nên lời bởi một câu nói ngắn gọn nhưng chứa hàng ngàn mũi dao sắc bén đâm vào tim cậu. k biết Ngọc Hân cố ý hay lỡ lời Quốc Ân chưa bao giờ để trong lòng vẫn quan tâm cô dù biết rằng làm như thế vết thương trong tim k bao giờ lành
Mọi người chẳn biết làm gì chỉ biết nhìn nhau và Ngọc Nam đang biết và hiểu được nỗi đau của bạn mình sau câu nói đó. k nói gì cậu bỏ lên phòng
- Ân ở lại nói chuyện 1 chút
- dạ
Kim Anh-Tiên Tiên, Minh Hà- Lâm Như đều lên phòng mình k ai dám cải lời vì trong nhà người làm chủ là Ngọc Hân vì cô lớn tuổi nhất
- chị mong em đừng kéo Ngọc nam nói chuyện nữa
- dạ - ngậm ngùi trả lời
- thôi về phòng đi
- dạ
Quay bước đi mà lòng Ân nặng trĩu bởi lẽ tình cảm Hân k bao giờ dành riêng cho Ân cả trái tim cô chỉ hướng về Bá Tài người có bờ vai vững chắc cho cô còn cậu thì k có gì cả (chỉ có gia tài đồ sộ :)))