- Chị à đã nói là do tai nạn mà. Tự nhiên hôm nay tấm băng rôn áp phích gì đó lại bị ngã chứ. Kết quả là em chị như thế này nè_ gia văn vô tội chỉ tay vào cái chân xấu số của mình
Gia linh chỉ im lặng rồi nhìn ba đứa . xem xét một chút thì có vẻ như bọn trẻ không nói dối. Nhưng tự nhiên đang yên đang lành sao có thể xảy ra, từ trước đến nay chưa từng có. Đây cũng là ngôi trường mà cô cũng từng học tập nên cô hiểu hơn ai hết. Chuyến công tác vừa rồi đã là cô quá mệt mỏi nên cũng không nhây lầy với bọn này nữa. Mà cũng kỳ thực bản thân là bác sĩ mà cứ bị bọn nhóc này gọi là y tá. Hazii chịu thôi , ai bảo bọn nó là em của cô.
- Mà chị này , sao cứ mỗi hai ba tháng chị lại đi công tác một tuần vậy. Chị là bác sĩ công tác ở trường này rồi. Lén ra ngoài làm thêm đúng không_ hoàng phi nhanh nhảo đổi chủ đề để không bị bà chị khó tính này nhìn mãi như thế.
- Chị đây cần đi làm thêm sao. Côg tác học hỏi thêm 1 ít kinh nghiêm nghĩ ai cũng rãnh rỗi như bọn em đi tham gia tiệc tùng rồi như thế này sao. Về ktx hết đi.
Cả ba cuối chào gia linh rồi quay về ktx. Lúc này họ phải đẩy xe lăn cho gia văn về phòng của mình. Mỗi tội phòng gia văn ở tầng 3 và ktx không có thang máy. Thế là hoàng phi lại hy sinh thân mình cõng gia văn lên ktx của cô. Phòng của gia văn đặc biệt hơn mọi người một chút. Diện tích nhỏ hơn nhưng tiện nghi lại hơn hẳn mọi phòng khác và đặc biệt là được ở một mình . ừ phải thôi với tính của cô ở chung với người khác có mà hành hạ họ.
- Rồi sao ai ở lại_ phi đưa ra câu hỏi khiên cho hai người còn lại ngớ người.
- Là sao_ văn ngơ mặt hỏi lại.
- ủa rồi chân bà vầy nè. Đi nổi hong. Phải ở lại với bà chứ
- dĩ nhiên đếch phải là ông rồi. Ông nghĩ sao vậy lại còn hỏi thừa.
- ở chắc tôi thèm ở lại với cục nước đá như bà.
- Vậy là bận đi cua trai hả_ văn đưa bộ mặt lém lỉnh chọc vào chỗ ngứa của phi
- Tào lao. Thôi về đếch chơi với hai bà nữa.
Nói xong cậu nhanh chóng đẩy cửa đi ra về mà không nhìn lại. ở lại một lúc nữa chắc cậu tăng xông với con người bên trong phòng ấy quá. Từ nhỏ đã như nước với lửa, lớn lên càng như nham thạch và nước biển. Tâm cơ của bọn con gái cậu luôn chào thua. Vài hôm trước thấy cậu nói chuyện với một đàn em lớp dưới liền nghĩ cậu dẫn dụ con nhà người ta. “ủa ngộ há, tư duy dô duyên kì cục. Ai mà gay chứ. Có bà mới gay” vừa bước đi phi vừa lảm nhảm. Trở về ktx của nam đến chân cầu thang cậu không cẩn thận va vào một người. Định xả tức lên người này nhưng chưa kịp mở lời thì bên kia đã vang lên câu xin lỗi
- Ơ cho mình xin lỗi. ủa đàn anh. Anh đi em còn định đi tìm anh đây. Lúc nãy hỗn loạn quá em đang lo,
Thôi rồi. Phi đưa tay đỡ trán. Gặp phải ôn thần rồi. Cậu nhóc cứ bám theo cậu như cục kẹo cao su này .