Cậu cầm lấy chai rượu đi ra phòng khách ngồi ở sô pha rót ra ly uống một mình. Tiền Khôi thì đứng ở một góc nhìn cậu và anh không hề ngăn cản điều cậu muốn làm trong lúc này. Cậu uống hết hai ly rồi lên tiếng.
- Có muốn uống với tôi không?
Tiền Khôi không trả lời và cậu chờ đợi đến phát cáu.
- Tại sao không trả lời tôi, anh bị điếc rồi hả?
Cậu quay qua nhìn về phía Tiền Khôi rồi hét lớn, lúc này Tiền Khôi mới nói.
- Uống say rồi thì ngủ đi.
Cậu đứng lên bước đi khệnh khạng tới tóm lấy Tiền Khôi và thì thầm vào tai anh.
- Tôi ghét nhất là khi nói chuyện với anh mà anh lại không hề chú ý đến lời nói của tôi.
- Ông chủ Hạ không thuê tôi nói chuyện với cậu.
- Vậy ông chủ Hạ trả anh bao nhiêu tiền nói đi tôi sẽ trả gấp đôi để anh biến đi cho khuất mắt tôi.
- Cậu đang xúc phạm tôi đấy.
- Loại người suốt ngày chỉ biết nghe theo sự sai khiến của người khác thì còn cần gì đến lòng tự trọng chứ.
Câu nói mỉa mai của cậu làm Tiền Khoi không dằn được, anh tóm chặt lấy áo cậu và lôi đi nhanh vào phòng rồi mạnh tay quăng cậu lên giường.
- Nể tình cậu là người của ông chủ Hạ, nhưng cũng phải biết sự chịu đựng của tôi cũng chỉ có giới hạn thôi.
Cậu bật ngồi dậy quát vào mặt Tiền Khôi.
- Tôi không quan tâm và từ giờ tôi cấm anh chạm vào người tôi, nếu còn thêm một lần nào nữa tôi sẽ không khách sáo với anh đâu đấy.
Tiền Khôi lườm cậu rồi bỏ đi ra ngoài và anh không ngờ cậu cầm lấy cái gối ném mạnh về phía anh và vẫn còn lớn tiếng chửi.
- Đi đi, cút đi cho khuất mắt tôi, anh tưởng mình là ai hả, anh cũng chỉ là một tên khốn mà thôi.