CHƯƠNG 1.
Hôm nay là một ngày đẹp trời. Mọi người đi lại tấp nập, người nói chuyện, người cãi vã... Tất cả tạo nên những tiếng ồn đinh tai nhức óc. Có một màng rượt đuổi trên phố làm ai cũng ngước nhìn, kẻ tò mò, kẻ háo hức xem cuộc vui, kẻ khinh thường,...đủ loại biểu cảm của mọi người. Nhưng "chàng thanh niên" không thèm quan tâm ánh mắt của họ mà cứ chạy để cắt đuôi những bọn người áo đen đang đuổi phía sau.
"Chàng trai" chạy tới ngã tư thì biến mất làm mấy người áo đen hoảng sợ. Một trong những kẻ áo đen lên tiếng:
- " Giờ chúng ta phải làm sao đây? Người đã không bắt được thì chúng ta chết chắc" kẻ đó nói với giọng lo sợ.
- " Chúng ta cứ về bẩm báo với ông chủ đã rồi tính tiếp. Đi thôi" một kẻ khác trông có vẻ nhỏ con lên tiếng.
Thế là những kẻ áo đen rời đi như chưa có chuyện xãy ra.
Khi thấy mọi chuyện xong xui, " chàng trai" từ trên cây nhảy xuống và đi về hướng ngược lại của bọn vừa rồi. " Muốn bắt tôi sao hừ đừng hòng "