Chương 6:
Khiết thiếu gia về nhà với khuôn mặt đằng đằng sát khí.ông giang cũng vừa bước ra nên hỏi
-cậu vê sớm vậy sao ko ở chơi cùng con bé
-ông về mà dạy lại tên nô bọc khốn kiếp đó đi
-cậu nói gì tôi ko hiểu
-là nó phá đám giây phút tôi đang vui vẽ cùng con gái ông đó
-cậu có thể cho tôi biết ai mà to gan thế ko để tôi dạy cho nó biết lễ nghĩa
Ông quân cũng bước ra thấy đứa con trai ông cưng bi ức hiếp nên nỗi giận
-con nói ba biết ai đã phá giây phút vui vẽ của con ba sẽ cho người lóc thịt nó ra
-anh bớt giận chuyện bọn nô bọc anh cứ để tôi sẽ giải quyết đc anh ko cần mất thời gian với bọn chúng làm gì
-ông coi giải quyết sao mà con trai tôi nó cảm thấy hài lòng nếu ko chính tôi sẽ cho nó sống ko đc chết ko xong đó
-tôi muốn chứng kiến cảnh ông dạy bọn đày tớ thế nào.vì thế ngày bây giờ tôi muốn đến xem ông dạy nó thế nào
-khiết thiếu gia yên tâm tôi về sẽ dạy bảo nó thật tốt
-tôi tin ông anh sẽ ko làm tôi và con trai tôi thất vọng
Hắn cùng ông giang đi về trong lòng ông giang tức giận bởi phúc dám phá đi cơ hội của ông lỡ như ông mất đi một hủ vàng như vậy thì có 10 cái mạng nó cũng ko thể giữ lại đc.ông về nhà với khuôn mặt giận dữ khiến mọi người cũng thấy lạnh cả người
-mau bắt gia phúc đến đây
Một lúc phúc đc ông quản gia đưa đến
-mau quỳ xuống
Phúc vội quỳ xuống thấy khuôn mặt cười đắc thắng của hắn thì anh cũng đủ biết chuyện gì sẽ xãy ra cho mình
-dạ ông có gì dạy bảo
Ông giang ko nói gì đạp anh một cái khiến anh té xuống
-mày là phận toi tớ mà dám đắc tội với thiếu gia có ai dạy mày lễ nghĩa ko?
Phúc nén đau mà thưa cùng ông
-dạ con có gì sai xin ông chỉ dạy
Người đâu mang roi ra đây.hôm nay ông sẽ cho mày biết lễ nghĩa là thế nào.
Ông dùng hết sức quất vào người phúc những lằn roi đau thấu xương tủy vậy mà anh dằn lòng không chút kêu than chỉ biết cắn răng chịu đau đến đôi môi cũng phải bật máu.hắn ta đứng cười hả hê bởi cơn giận cũng đã giảm đi một nữa.đến khi hắn ta lấy cái roi từ ông giang hắn đánh từ đầu phúc đổ xuống.từng lằn roi nứt da nứt thịt đau đớn.máu ra khắp nơi.lúc này hạ âu đi học về thấy vậy nên chạy vào ôm phúc.hạ âu đau xót khi phúc bị như vậy
-ba có đánh thì đánh con đi.anh phúc vì cứu con thôi.chẳng lẽ ba muốn con bị tên vô loại đó hãm hại
-con mau tránh ra nếu ko ba sẽ đánh luôn cả con đó
-ba muôn đánh thì cứ đánh con sẽ ko để anh ch một mình chịu
Bốp…..
-con vì một đứa đày tớ mà ăn nói với ba như vậy hả
Hạ âu ôm má nhìn ông có lẽ lần đầu tiên ông đánh cô.nỗi đau trong lòng càng tăng lên gấp bội khi cô có người ta tàn ác như vậy.phúc thấy hạ âu bị đánh mà xot xa.5 ngón tay in trên làn da trắng mịn có lẽ hạ âu đang đau lắm.
-tiểu thư xin cô tránh ra.phận toi tớ như tôi ko đáng để tiểu thư làm vậy.xin cô hãy nghe lời lão gia tránh ra đi tôi ko muốn liên lụy tiểu thư
-tôi sẽ ko đi đâu hết tôi sẽ chịu cùng anh
-người đâu mau đưa tiểu thư vào trong
-ai dám đến đây tôi sẽ chết ngay tại đây
Hạ âu lấy cây trăm đưa lên cổ khiến ai cũng đứng im ko dám bước tới
-con…………con……
-nếu ba muốn con chết trc mặt ba thì ba cứ kêu họ bước đến
-ông còn suy nghĩ gì mà ko kêu bọn đi ra ông muốn vợ tôi chết hay sao vậy
Ông giang nén giận đành phải lùi một bước cùng đứa con gái cưng của mình
-mau lôi nó ra ngoài.
Phúc bị lôi ra hạ âu nhìn theo a chua xót
-người đâu mau đưa tiểu thư vào phòng khóa lại cho ta
-ba sao lại nhốt con
-ba ko muốn con giao du với những kẽ bần hèn như vậy thật là mất mặt mà
Ông giang giẫn dữ bỏ đi.hắn ta nhìn cô nhếch môi
-em vì một tên đày tớ mà phải khóc lóc van xin rồi em sẽ thấy tôi còn làm gì nó nếu em ko ngoan ngoãn nghe lời tôi.đó chỉ mới là cảnh cáo thôi
Nói xong hắn nựng càm hạ âu rồi đi ra ngoài.hạ âu đc đưa vào phòng cửa đã bị khóa chặt.chỉ mỗi giờ cơm mới mở ra cho cô.lòng đang rối như tơ vò.cô ko biết phúc thế nào những vết thương sẽ ra sau nên đợi lúc ba cô đi vắng cô đã cho tiền bọn người hầu để đến bên phúc.vừa bước vào liệu hạ âu đã rơi nước mắt phúc nằm đó người co lại.những vết thương thật đau đớn.ko kiềm lòng đc hạ âu bước đến ôm lấy phúc mà rơi nước mắt
-tiểu thư sao cô lại ra đây.lão gia sẽ đánh cô thì sao
-sao anh cứ mãi lo cho tôi mà ko lo cho bản thân mình,dù tôi có làm gì ông ấy cũng đâu thể giết chết tôi đâu mà anh lại gánh chịu cho tôi
Phúc đưa tay sờ lên má hạ âu
-tiểu thư còn đau ko?
Hạ âu nắm lấy tay phúc để yên trên má mình những mà nước mắt cứ rơi
-cái đau của tôi đâu có nghĩa gì.tôi chỉ lo cho anh thôi
Phúc ôm hạ âu vào lòng ko biết động lực nào mà khiến a đã làm vậy
-vết thương tôi có thế nào cũng ko sao miễn tiểu thư bình an là tôi đã vui lắm rồi
Hạ âu cảm động siết chặt vòng tay ôm lấy phúc tuy họ chưa bày tỏ gì với nhau nhưng có lẽ họ đã cảm nhận đc họ quan trọng với nhau như thế nào.hạ âu chăm sóc vết thương cho phúc thật cẩn thận.cảm giác ấm áp dù chỉ thoáng qua nhưng với anh như vậy cũng đã mãn nguyện lắm rồi
-anh thấy đỡ đau nhiều chưa
-có tiểu thư chăm sóc dù có đau ngàn lần cũng sẽ hết đau thôi hà
-tsnh còn đùa đc ah.lúc nãy có biết tôi lo lắm ko?
trúc tử nắm tay hạ âu họ lại nhìn nhau một lúc phúc cúi xuống chạm nhẹ lên bờ môi hạ âu họ trao nhau nụ hôn thật ngọt ngào đc một lúc phúc tiếc nuối buông hạ âu ra.bờ môi ấm áp vị ngọt sao vẫn còn vương vấn trên bờ môi.hạ âu nép vào lòng phúc thì thầm
-em yêu anh
Hạ âu nói mà đôi má ửng hồng trông thật đáng yêu.chính trúc tử cũng ko ngờ mình lại có diễm phúc đc tiểu thư cành vàng lá ngọc để mắt đến.dù biết cả hai ko có kết quả tốt nhưng đc bên hạ âu một ngày thôi đối với anh như thể sánh bằng 1 năm, chỉ vậy thôi vs anh đã mãn nguyện lắm rồi,hạ âu thấy phúc im lặng cứ nghĩ anh từ chối nên cô thấy nhoi nhói trong lòng
-ko phiền anh nữa tôi về đây
Hạ âu đinh quay đi thì phúc đãnắm tay lại ôm vào lòng
-sao lại bỏ đi khi em chưa biết anh nói gì mà
Thấy phúc đổi cách xưng hô mà hạ âu thấy vui trong lòng
-vậy anh noi đi anh có yêu em ko?
-anh yêu em và yêu rất nhiều, nhưng vì phận bần hèn ko dám sánh cùng em vì thế mà anh đã ko dám bay tỏ lòng mình
-em ko muốn anh phân chia giai cấp như vậy.nếu anh yêu em thì đừng nghĩ đến chủ tớ đc ko?
-nhưng……..
-ko nhưng nhị gì hết từ nay anh cứ xem em như một cô gái quê mùa như vậy là đc rồi
Phúc cười
-em mà quê mùa gì chứ.nhìn em là biết tiểu thư cành vàng lá ngọc rồi
-anh khéo nịnh quá nha.ah anhkể về gđ cho em biết đi
-sao hôm nay lại muốn biết về gđ anh
-thì bây giờ anh là của em thì em muốn biết về anh nhiều hơn
Phúc trầm ngâm khi nghĩ đến mẹ ở nhà đơn chiếc mà quặn lòng.
-anh mất cha từ nhỏ nhà đơn chiếc có hai mẹ con nương tựa vào nhau.nhưng vì ko đủ tiền nên mới đến đây làm nô bọc cho nhà em.2 năm anh mới đc về chăm sóc mẹ.ngoài mẹ ra anh còn một cô bạn thân tên là yên nhi
Hạ âu nghe mà xót xa
-anh nè.cuối tuần ba đi lên tỉnh em và anh về nhà thăm mẹ nhé
-ko đc đâu nếu lão gia biết đc sẽ lại đánh em nữa thì sao
-anh đừng lo.em sẽ có cách bịt miệng họ lại mà
-cảm ơn em hạ âu
Lúc này họ chỉ muốn trao nhau những gì có thể phúc đã để môi kề nôi hạ âu tinh nghịch đá lưỡi sâu hơn làm phúc a thể dứt ra đc
-anh định cho e chết ngộp luôn ak
nhếu đc chết trong hp này a cũng ko hối
-anh nói đúng đc chết trong hp cũng là hp anh hả
Vậy e có bị ngộp đừng trách a
Gạ âu nhìn phúc cười e thẹn
-anh trước đây trúc tử thương ai bao giờ chưa
Phúc lắc đầu
-em là người đầu tiên lấy trái tim anh đó
-vậy con cô bạn đó anh ko có chút tình cảm nào ah
-ko có anh chỉ xem như bạn thôi.đâu giống như em chỉ mới gặp lần đầu tiên đã mang đến cho anh cảm giác nhớ thương
-anh cũng cảm nhận như vậy ah
-em đừng nói em cũng giống anh nha
-đúng đó khi mới gặp anh em cảm thấy gần gũi và thân quen lắm
-bt đâu đó là định mệnh của 2 ta đó em
-anh nghỉ vậy a có dám thề nguyện cùng em jo
-vậy e hãy nghe đây
Phúc nói rồi đưa tay lên trời
-con là gia phúc ,con là hạ âu chúng con nguyện yêu nhau trọn đời trọn kiếp.thề sống chết có nhau.chúng con nguyện trọn một lòng mãi mãi bên nhau thề ko thay đổi
Cả hai dứt lời thề thì một chia chớp sáng bừng cả bầu trời.như minh chứng lời thề của họ.cả hai lại trao nhau nụ hôn rồi hạ âu tiếc nuối quay trở về.họ biết rằng chông gai đang chờ đợi họ phía trc dù có khó khăn có chông gai thì họ cũng sẽ ko bao giờ từ bỏ nhau.