Phương Tịnh vô cùng bất ngờ khi mà đột nhiên Thad lại cầu hôn cô, lại còn nhằm ngay vào lúc nhà họ Phương của cô vừa tuyên bố phá sản. Nhưng không hiểu sao Phương Tịnh vẫn đồng ý làm vợ của Thad. Ngồi trên xích đu ngoài vườn Phương Tịnh cứ mãi ngắm ngía chiếc nhẫn kim cương đang ngự trên tay của mình và nghĩ đến ngày cô sẽ mặc váy cưới cùng bước vào lễ đường với Thad mà trong lòng không hề cảm thấy vui. Ông Phương đi từ trong nhà ra và nhìn Phương Tịnh hồi lâu rồi mới lên tiếng. - Ba nghe chị giúp việc nói hôm nay con không có đi làm, chị giúp việc còn nói mấy hôm trước Minh Thời Vũ có ghé nhà và ở lại ăn tối. Nói cho ba biết đi chuyện tình cảm của con với cậu ấm nhà họ Minh đó tới đâu rồi? Phương Tịnh ngước nhìn ông Phương vừa đi lại chiếc ghế đá ngồi xuống, cô vừa trả lời vừa nhìn vào chiếc nhẫn kim cương. - Anh ấy đã cầu hôn con. - Thật sao? - Luôn cả nhẫn con cũng đeo rồi ba nghĩ con có nói đùa không. - Từ trước tới giờ ba vốn dĩ không có ý xen vào chuyện tình cảm của con và Minh Thời Vũ, nhưng ngay lúc này khi mà gia đình mình đang lâm vào cảnh nợ nần Minh Thời Vũ lại đột nhiên muốn đám cưới với con, thử nghĩ xem cậu ấy không phải là vì thương hại con hay sao chứ? Phương Tịnh đi qua ngồi xuống cạnh ông Phương, cô ôm lấy ba mình rồi nói. - Anh Thad đã có nói sau khi chúng con đám cưới ba của anh ấy cũng sẽ hủy bỏ đơn kiện và ba cũng sẽ không phải ra tòa vì khoản nợ quá hạn. - Ba xin lỗi, nhưng nếu con chưa thực sự muốn cưới vậy thì không cần phải miễn cưỡng. - Ba à, ba nuôi con đến từng tuổi này rồi ba còn không muốn gả con sao? Ông Phương xoa đầu con gái rồi mỉm cười nói. - Tất nhiên rồi, có con gái lớn là phải gả đi. Nghe những lời của ông Phương mà Phương Tịnh bỗng thấy thương ba mình. Hơn nữa, cứ nghĩ tới khoản nợ sẽ được xóa khi mà cô đám cưới với Thad và ba cô lại còn được ra nước ngoài định cư thì Phương Tịnh lại cảm thấy sự lựa chọn của mình là hoàn toàn đúng cho dù trong lòng cô đã có sự thay đổi không còn yêu Thad nữa.
|
Tối nay, cảnh sát đột xuất đến kiểm tra quán bar của Thad vì thế nên anh bảo Sam đóng cửa sớm sau đó Thad gọi điện cho Phương Tịnh và hẹn cô đi ăn tối cùng với anh. Đóng cửa quán bar xong, Sam cũng không về nhà mà một mình đi dạo. Đi qua vài con đường bất chợt Sam nhìn thấy chiếc xe khá quen thuộc vừa lướt qua trước mắt Sam. Way vừa lái xe vừa nhìn vào kính chiếu hậu và anh cũng đã thấy Sam đang đi lang thang. Khang ngồi ở băng ghế sau vẫn đang lướt điện thoại. Bỗng dung anh lại nghĩ tới Sam. Thời gian qua, khi Khang biết được trái tim của Nam Dung Hy vẫn đang đập đều đặn trong lồng ngực của Sam thì anh cũng đã không ngừng quan tâm đến cậu. Dường như Khang đã không còn phân biệt được đâu là người yêu Nam Dung Hy đã mất và đâu là chàng trai trẻ tên Sam. - Minh tổng, tới nhà rồi. Khang bây giờ mới biết là chiếc xe đã đỗ trong khỏang sân và Way cũng đã mở sẵn cửa xe cho anh. Khang tắt điện thoai bước ra khỏi xe và đi vào nhà. Way cũng đi theo sau Khang, anh đợi cho Khang đi lên lầu Way mới quay qua nói với cô giúp việc khi cô đang vào bếp pha trà cho Khang. - Chị đang làm gì vậy? - Dạ tôi pha trà cho ông chủ. Way nói nhỏ với chị giúp việc. - Minh tổng vẫn chưa ăn tối, nếu chỉ uống trà sẽ không tốt chị hãy nấu chút gì đó cho ông ấy ăn đi - Dạ được, vậy còn cậu có ở lại ăn tối với ông chủ không? - Tôi còn có việc phải đi trước. - Vậy để tôi tiễn cậu. - Thôi khỏi, tôi tự đi được rồi, mà chị nhớ khi nào minh tổng ăn tối xong chị nhắc ông ấy uống thuốc đấy nhé. - Dạ, tôi biết rồi. Way dặn dò chị giúp việc xong thì đi trở ra xe. Chị giúp việc cũng nhanh tay chuẩn bị nấu bữa tối còn Khang thì đang ở trên phòng soạn quần áo đi tắm và trong đầu anh vẫn đang nghĩ tới Sam. Bữa tối đã được dọn lên bàn, nhưng mà Khang lại không ngồi vào bàn ăn. Anh bỏ vào phòng sách và cũng không uống thuốc mặc dù chị giúp việc đã nhiều lần nhắc Khang. Đi lòng vòng mấy con đường cuối cùng Sam cũng về nhà nhưng mới vừa tắm xong còn chưa lau khô tóc thì sam nhận được điện thoại của Way. - Anh Way, gọi cho tôi có gì không? - Tôi biết là giờ này cậu vẫn đang phải làm việc. - Không có, tối nay quán bar đóng cửa sớm. - Vậy cậu đang ở đâu? - Tôi đang ở nhà, nhưng mà có chuyện gì vậy anh Way? - Là thế này, cả buổi tối nay Minh tổng không có chịu ăn uống gì hết. cậu chủ Thad lại không có ở nhà, tôi định nhờ cậu tới xem Minh tổng thế nào rồi, nhưng không biết có làm phiền cậu không? - Không có đâu, anh cứ yên tâm bây giờ tôi sẽ tới nhà của anh Khang Sam nói xong rồi cúp máy sau đó thì Sam gấp gáp ra khỏi nhà đón taxi tới chỗ biệt thự của Khang. Nghe tiếng chuông cửa chị giúp việc nhanh chân đi ra mở cửa, Sam nói với chị giúp việc. - Thưa cô, cháu đến tìm anh Khang. - Là cậu Way gọi điện bảo cậu tới phải không? Sam gục gật đầu. - Dạ phải. chị giúp việc mời Sam vào nhà rồi nói. - Xin lỗi, nhưng cậu hãy giúp tôi khuyên ông chủ ăn cơm vì ông ấy phải ăn để còn uống thuốc. - Thế anh Thad không có ở nhà sao cô? - Cậu chủ Thad chắc là bận việc tôi cũng đã gọi điện nhiều lần nhưng mà cậu chủ không nghe máy. - Vậy còn anh Khang? - Ông chủ ở trên phòng. - Dạ để cháu đi xem anh Khang thế nào. - Cảm ơn cậu! -
|