Cảm ơn mọi người đã đọc truyện
Chap 18
Cậu chạy ráo riết về đích. Trong khi nhỏ đã về lúc nào. Nghe kể lại thì nó là thí sinh về đích hạng 2. Nó gặp Trần Khánh Nguyên-con trai hiệu trưởng, sử dụng Thiên Long ma pháp và Mộc Thuật,một pháp sư cấp S. Dị mà nhìn nó tỉnh bơ chả thấy thương tích gì cả.
Cậu hiện đang ở trong lều trị thương cho Thùy Anh. Nhưng không khỏi. Nếu như Thùy Anh không thể tiếp tục cuộc thi thì coi như cậu bị loại. Vì đây là cuộc thi đôi. Mặc dù Thùy Anh chỉ là trợ thủ cho cậu nhưng vị trí ấy vô cùng quan trọng. 'Thôi đành vậy! Đi nhờ hắn ta thôi!'_cậu nghĩ.
Cậu đi đến gặp thầy hiệu trưởng.
-Em chào thầy ạ! Thầy có thấy anh Đức Khang ở đâu không vậy thầy
-Nghe nói là sau khi chiến đấu về thì đang nằm dưỡng sức ở lều trại phía Tây đấy em - thầy hiệu trưởng trả lời
Cậu nghe theo lời thầy đi tìm hắn.
-Quả nhiên hắn đang đang nằm dưỡng bệnh tại lều naỳ- cậu nói thầm
Đang suy nghĩ không biết vào mở lời như thế nào thì chợt trong lều có tiếng nói vọng ra:
-Ai đó? Đến rồi sao không vào!
Cậu vén màn cửa bước vào từ từ. Không gian trong lều này không giống như những chiếc lều khác. Rất rộng lớn. Thậm chí của chục người vào đây cũng không thấy chật.
-Chào anh Đức Khang! - Cậu nói thì thào
-À! Thì ra là cậu. Sao rồi thắng trận này rồi phải không? Nghĩ cũng đúng. Sao mà không thắng đựơc- hắn nói móc cậu
-Anh nói vậy là có ý gì?
- Không có ý gì hết. Chẳng qua phải khen cậu. Kể cả nỗi sợ của tui mà cậu cũng biết. Đáng khen! Đáng khen
-Bỏ qua chuyện đó đi! Tui đến đây là muốn nhờ vả anh... - cậu nói chậm
-Nhờ vả tui sao? Hực.... Với một người đa mưu túc trí như cậu mà cũng nhờ tui sao- hắn vừa nói vừa tiến gần lại cậu
Hắn tiến tới thì cậu thụt lùi. Lùi một chốc đã đến chân tường. Đầu hắn sắp đụng đầu cậu thì cậu la lên%
-Nè... Nè... Thui nghen! Anh định làm gì hả?
-Làm gì đâu? Định thử cậu chút thôi! Mà cậu định nhờ tui chuyện gì? - Hắn nói
-Chuyện là Thùy Anh bị trúng chiêu của Họa Ma Thuật. Giờ đã bị hút hết ma thuật trên người. Mà anh nghĩ đi! Một Ma Thuật Sư mà không có phép thuật gì hết thì làm sao mà sống. Với lại....-cậu ngập ngừng
-Với lại nếu Thùy Anh không thể tham gia cuộc thì thì cậu cũng coi như là bỏ cuộc, đúng không?- hắn vốn đã dùng Độc Tâm Thuật xem thấu suy nghĩ của cậu
-Đú..ng.... V.. ậ.y
-Thôi được! Tui sẽ đồng ý
-Không có điều kiện hả- cậu thắc mắc
- Không cần
- Thank you very much! (cảm ơn anh nhiều)
Cậu dẫn hắn trờ về lều của mình. Hắn thoạt nhìn Thùy Anh rồi nói với cậu:
-Bây giờ tui sẽ mở cách cổng thời không, đưa cậu về lúc Thùy Anh bị tấn công. Cậu có nhiệm vụ là ngăn vụ tấn công đó. Làm như vậy thì cô ấy mới có thể hồi phục ma thuật của mình được.
-Được thôi! - cậu chấp nhận
Vốn dĩ cậu có thể quay ngược về quá khứ để ngăn cản vụ đó. Nhưng việc này cần rất nhiều ma lực. Nếu không đủ ma lực để trở về hiện tại thì sẽ bị nhốt mãi mãi trong dòng chảy thời gian không. Nên cậu phải nhờ hắn giúp đỡ một tay, mở cánh cửa thời không ra để cậu có thể thuận tiện đi lại giữa quá khứ và thực tại.
-Opert Time_ Cổng Thời Gian. Mở- hắn tạo ra một vòng sáng lớn trước mặt cậu. Cánh cổng này có thể duy trì 1 giờ. Mong cậu có thể tận dụng 1 giờ quý báu này
-Cảm ơn anh! Kim Ngưu, Xử Nữ. Hai người hãy ở đây giúp đỡ Đức Khang và chăm sóc Thùy Anh dùng tôi nhé. Tui đi đây...
Cậu bước từ từ vào vòng sáng ấy. Nó làm cậu chót cả mắt một lúc rồi mất đi. Trước mắt cậu giờ là khung cảnh mà đội cậu gặp đối thủ.