Chap 2
- Đó là học sinh mới chuyển vào á- Thiên Tuệ nhanh nhảu
- Nhìn cậu đó tau muốn rụng trứng lun à- Nhã Ân mặt dày
- Xem tướng to con dị thôi. Chứ! Mới học lớp 10 à. Nghe đâu là 10B1. Kế bên phòng mình nè- Thiên Tuệ rành rỏi nói
- Dị là chụy có cơ hội. Hí hí. . .
*Chời! Dị mà lúc nảy mình con kêu thằng đó bằng anh. Tính ra mình hơn nó 1 tuổi lận. Dị mình tiền bối của nó rồi. * - cậu suy nghĩ
Vậy là 1 ngày thứ 2 đã trôi qua. Cậu cùng Thiên Tuệ và Nhã Ân đi về. Cậu được cử làm bí thư và lớp trưởng của lớp. Đang đi thì:
- Ê mấy má! Bảo Khánh kìa
- Bảo Khánh là thằng nào? - cậu hỏi
- Cái thằng lớp 10 hồi nảy á- Thiên Tuệ trả lời
- Tính ra là bà điều tra nhanh còn hơn công an nữa đó. Dị cho hỏi số điện thoại, địa chỉ nhà, tên cha, tên mẹ, . . . của nó đi- Nhã Ân mê trai mà mặt dày kinh khủng
- Thui đi! Bà làm như tui là điều tra viên hông bằng
- Mà bà mê trai gì dữ dị. Nam nhân trên đời này toàn là đầu người óc heo, không biết liêm sỉ
- Ông nói thế có phải ông đang phủ nhận mình là nam nhân không? Haha
- Bà. . . - Vẻ mặt giận dỗi của cậu hết sức đáng yêu vào lúc này
. . .
Đi đến ngã tư đường thì cậu chia tay Thiên Tuệ và Nhã Ân. Cậu đi bộ 1 mình về nhà. Nhà cậu cũng gần trường nên khỏi cần phải đi xe đạp. Đang đi thì do dòm trời dòm đất nên cậu đụng phải 1 tấm lưng bự trảng phía trước. Theo định luật vật lí cậu ngã ra phía sau. Chưa kịp nói "ui da" thì cậu đã nghe:
- Nam nhân trên đời này toàn là đầu người óc heo, không biết liêm sỉ. Hình như cậu đây có chút hà khác với nam nhân thì phải?