[Giờ hai đứa bây đang khám come nó ở bar nào?], mệt mỏi khi trò chuyện với hai thằng bạn hãm lol Tư Hạo chỉ muốn kết thúc cái cuộc nói chuyện nhàm chán này thôi. [ Đang ở bar xxx đó muốn đến đây không?], bên kia cũng nhanh chóng đáp lại, [ không đến đâu tao bận về ăn cùng anh hai rồi, mà khoan mày nói là xxx, (lớn giọng như quát) tụi bây đang ở bar gây hả, chơi chung bao lâu không biết luôn nha]. Mặt ngạc nhiên, biểu lộ cảm xúc hoang mang. [Gay bà nội mày chứ gay tụi tao là trai cực thẳng nha]. Giọng lớn tiếng như muốn chửi người, Diệp Chính đáp lại, đương nhiên là Tư Hạo sẽ không chịu lép vế [ làm gì la lớn vậy, mày hả Chính, tao biết là tụi bây cực thẳng nhưng mà thẳng quá là gãy đó. Bỏ qua vấn đề này đi, mà là thẳng thì đến đó làm gì, giỡn mặt tao à.].
[ Tao gọi mày là muốn nhờ mày đón tao với thằng Chính, tại sáng định đi học á nên mom của tao kêu lão quản gia đưa đi tránh trường hợp trốn học đi chơi. Nhưng mà mày cũng biết là vì tao với nói bị bệnh nên phải vô bar khám á, cho nên đã không làm theo ý mom, mà mẹ của tao cũng lạ lắm, nghe tin tao trốn học bả cắt hết tiền tiêu vặt, khoá hết tất cả thẻ ngân hàng. Rồi không có một đồng dính túi luôn nè, cho nên mới bước vào đường cùng phải nhờ sự cầu cứu của mày đó, thằng bạn tốt à, mà mày cũng khỏi hỏi thằng Chính luôn đi cho mất công, nó bị đối xử như con ghẻ y chang tao luôn].
Khi nghe tới đây Tư Hạo phá lên cười, cho vừa, mấy thằng mà hứa không làm thì bị nghiệp quật không chừa phát nào luôn. vậy mà còn mặt dày kêu mình đi rước bọn nó nữa chứ. Mình chưa cho tụi nó mỗi đứa vài viên đạn vô đầu là may rồi, còn ở đó mà nhờ với chả vả nữa. Nhưng mà tại vì cậu với tụi nó là bạn thân cho nên cậu quyết định thân ai mới lo cho rảnh nợ. [ Hứa mà không giữ lời thì đừng hòng mà tao giúp đỡ bạn bạn bè bè come gì nữa]. Đầu dây bên kia bất đầu hoang mang [ ơ cái thằng này, mày không giúp tao thì tụi tao biết làm sao, không lẽ tụi tao ở đây luôn, thằng bạn khốn nạn nhà mày].
[Ừ, tao khốn nạn để có thể chơi chung được với lũ bệnh hoạn như tụi bây đấy, thôi được rồi tao biết rồi tao sẽ không đi rước tụi bây đâu, nhưng mà tao có cách giúp tụi bây nha, cần không?], bên kia cũng khẩn trương đáp lại [ có có, xem nhưng như mày còn tình người nói đi], Tư Hạo cười tươi sắp trả được thù rồi, tụi bây chờ đó tao không trả được thù tao thề tao không làm người. [ Tụi bây đang ở quán bar gay phải không, vậy tại sao tụi bây không tận dụng, đang giả làm gay thì thử tìm anh nào đó trả dùm tiền rồi dùng thân báo đáp biết đâu lại tìm được nữa kia của đời mình thì sao haha. ]
Tư Hạo cười mãn nguyện còn bên kia tức xanh mặt, không hiểu tại sao mới có thất hứa một lần mà nó làm quá lên vậy. Biết như vậy đã không thất hứa với nó rồi, đúng là xui mà chọc ai không chọc lại ngay thằng giận day này chứ. Bây giờ nhờ giúp thì nó không chịu luôn, giờ không biết làm sao về nhà được nữa mà không biết về đến nhà vô được không mới là một vấn đề, nếu mà nhờ được thằng Hạo đưa giúp về nhà nếu không vô được thì có thể mặt dày xin vô nhà nó ở một đêm, còn bây giờ không biết tính sao luôn á. Nói xong lời vô tình đó Tư Hạo cúp ngay máy, trong tâm trạng hết sức vui vẻ vì trả được thù mà bước ra về trong sự sung sướng. Quyết bỏ mặt hai thằng bạn đang gặp nạn của mình.
====================================
Quay lại với Nguyệt Thy, cô vui mừng vì được Dạ Thần chủ động gọi tìm mặc dù cô không biết được mục đích anh tìm cô là vì điều gì, nhưng dù sao cái cảm giác mà crush chủ động tìm mình thì không thể nào có thể diễn tả thành lời được. Vì thế nên cô chuẩn bị cực nhanh và đích thân qua nhà của Dạ Thần để tìm anh luôn đúng là yêu là không còn liêm sỉ mà.
Vừa bước chân vào nhà thì cô đã thấy Dạ Thần, anh đang ngồi ngay trên chiếc ghế sofa ở phòng khách chờ mình. Cô vui vẻ tiến lại gần anh, nhưng trái ngược với cảm xúc vui vẻ của cô thì anh lại mang một vẻ mặt lạnh, ánh mắt vô hồn nhưng ẩn chứa cả một bầu trời đêm không thèm liếc nhìn cô dù chỉ một chút, bầu không khí tưởng chừng vui vẻ như sự hồng phấn của tình yêu ai ngờ trở thành bầu không khí của một cuộc giao dịch lạnh lùng.
[ biết lí do tôi tìm cô là gì không?] chờ đời nữa ngày thì anh cũng cất tiếng hỏi, sự ngạc nhiên của cô vẫn chưa dừng lại vì anh là người chủ động hỏi mình chứ không phải là mơ, cô rụt rè đáp lại, nhưng giọng run run, dường như cô rất sợ điều này chỉ là giấc mơ và khi cô trả lời thì tất cả sẽ biến mất, cô thật sự sợ điều đó. [ Em.. em không ..biết ạ.] Dù như thế nào thì đối với cô anh vẫn là điều tồn tại duy nhất, và chỉ có đứng trước mặt anh cô mới rụt rè như thế này.
[ cô có phải là có một người bạn tên là gì nhỉ à đúng rồi Tư Hạo không ( ảnh điều tra được tên á)]. Khi nghe tên của Tư Hạo được thốt ra từ miệng của anh [ anh tại sao lại biết cậu ấy]. Lúc này thì Dạ Thần mới nhìn Nguyệt Thy với ánh mắt khó đoán [ Tôi với cậu ta có chuyện cần giải quyết nên tôi muốn cô với tôi có một cuộc giao dịch nhỏ thấy thế nào?] Vừa nói anh vừa cười ma mị như muốn hút lấy trái tim của kẻ đối diện. Lúc này Nguyệt Thy mới thật sự phát run [ anh muốn giao dịch gì với em? ], Vẫn là nụ cười đó [ tôi muốn cô nói với cậu bạn thân của cô một tiếng là, bảo cậu ta làm người hầu cho tôi trong vòng một tháng, đổi lại cô sẽ có cơ hội theo đuổi tôi thế nào. ]
====================================
Công khốn nạn quá à nhưng mà công như vậy thì mới có chuyện để đọc chứ.
Nhưng mà công khốn nạn thì tui sẽ cho công từ từ chịu khổ sao, các mị yên tâm đi thụ là để yêu thương chứ không phải để ngược.