" Hôm nay tâm trạng tốt thế! " Tôn Kỳ đột nhiên không sợ chết vỗ vai Cố Tuấn Triết, sở dĩ cậu ta dám làm thế là vì sáng nay không hiểu tại sao ảnh đế nhà mình sắc mặt có vẻ tốt, lâu rồi cậu ta mới thấy Cố Tuấn Triết như vậy.
Cố Tuấn Triết hất tay Tôn Kỳ ra, ngoài một chút nhíu mày thì hắn chẳng có thêm biểu hiện gì, hôm nay tâm trạng tốt là vì tối hôm qua Tiêu Dương phát sóng tiết mục bốc quà, mà quà của hắn lại được cậu yêu thích hơn mấy món đồ vô bổ kia. " Ngứa gan? " Hắn nhìn chằm chằm Tôn Kỳ, dù tâm trạng tốt thì vẫn tỏ ra hung dữ một chút với cậu ta, nếu không cậu ta nhất định sẽ nhiều chuyện với hắn cho xem.
Tiêu Dương cả thân quấn kín mít đi vào lều, nhìn thấy Cố Tuấn Triết và Tôn Kỳ đã ngồi chờ sẵn cảm thấy hơi kinh ngạc một chút, thường ngày không phải hai người họ gần trưa mới đến sao, dù thắc mắc nhưng cậu cũng không để tâm đến.
Như nhìn ra được nghi hoặc của Tiêu Dương, Cố Tuấn Triết nói với Tôn Kỳ có thể ra ngoài rồi quay lại nói với cậu " Hôm nay cảnh quay nhiều cho nên đến sớm, có lạnh lắm không? nhiệt độ hôm nay có cao hơn một chút nhưng em vẫn phải cẩn thận một tí! " nói rồi hắn giữ tay cậu lại khi thấy cậu đang định tháo găng tay ra " tôi giúp em! "
Tiêu Dương bỗng nhiên bị hành động này làm xấu hổ muốn rút tay lại nhưng không được, Cố Tuấn Triết cố chấp giữ chặt tay cậu. Đến lúc này cậu có thể khẳng định là người này nhất định có ý với cậu.
Không khí xấu hổ giữa hai người họ chẳng kéo dài được bao lâu, vì lúc này lều đột nhiên bị mở ra. " Tiêu Dương có thể hóa trang cho tôi bây giờ được... " từ không còn chưa kịp nói ra Úc Huy nhanh chóng ngậm miệng lại lui ra ngoài. Thật đáng sợ, Cố Tuấn Triết sao lại nhìn hắn đến mắt cũng phát ra lửa như vậy, hắn ta vừa đi vừa an ủi trái tim của mình, đi được một đoạn hắn chợt nhớ ra tại sao lại sợ Cố Tuấn Triết, hắn là được đạo diễn bảo đi tìm Tiêu Dương hóa trang kia mà.
Bởi vì thức thời rời đi cho nên Úc Huy không biết rằng bản thân vừa mới tránh được một kiếp miểu sát. Tuy Cố Tuấn Triết không muốn ỷ thế hiếp người nhưng ở trong đoàn phim hơn một tháng đừng nghĩ hắn không biết Úc Huy thường xuyên tìm đến Tiêu Dương nhà hắn nhờ vả đâu, cứ hở một tí lại tìm đến cậu, thiếu chút phấn cũng tìm, chấm lại chút son cũng tìm, cả ngày cứ Tiêu Dương Tiêu Dương, hắn nhiều khi muốn tìm cậu lại phải chờ tên kia làm xong trước, không muốn nổi nóng cũng không được.
" Xong rồi! " Tiêu Dương buông cọ xuống, cậu còn cẩn thận để cọ vào lại trong túi. Bộ cọ trang điểm này là quà mà tối hôm qua cậu nhận được từ fan nhỏ của mình, dùng rất được, cậu rất thích.
Tất nhiên là dùng được rồi, bộ cọ kia là Cố Tuấn Triết cố ý đặt làm ra, chất lượng tốt khỏi cần nói, lại là sản phẩm giới hạn, bộ trên tay cậu là bộ duy nhất. Nhưng Tiêu Dương không biết đến những điều đó, cậu chỉ biết đây là đồ mà fan tặng, nghĩ giá trị cũng không cao không để ý.
" Buổi trưa không cần nhận cơm, Tôn Kỳ sẽ đưa đến cho em. " Cố Tuấn Triết nhìn Tiêu Dương nâng niu bộ cọ cảm thấy vui vẻ trong người, hắn đã dặn dò Tôn Kỳ trước, từ bây giờ hắn sẽ chịu trách nhiệm dinh dưỡng cho cậu.
" Không cần..." Phải làm vậy. Tiêu Dương không thể nói hết câu bởi vì ánh mắt Cố Tuấn Triết không cho cậu dũng khí nói tiếp.
" Không cho từ chối! " Hắn nghiêm mặt lại, hắn biết hắn khiến cậu cảm thấy bối rối, cố gắng không nhìn thấy vẻ hoang mang trên gương mặt Tiêu Dương, Cố Tuấn Triết bước ra khỏi lều, hắn thật ra không muốn hung dữ với cậu một chút nào hết. Chỉ là trước đó hắn đã tìm hiểu rất kĩ bệnh tình của cậu, tuy đã làm phẫu thuật nhưng vẫn không thể bớt lo được, hắn muốn bảo vệ Tiêu Dương. Không biết từ lúc nào, hắn bắt đầu sợ hãi, hắn sợ sức khỏe Tiêu Dương đột nhiên xảy ra vấn đề, hắn sợ cậu thiếu dinh dưỡng vì phải kiêng kỵ nhiều thứ, hắn sợ cậu quên giờ uống thuốc, hắn sợ lỡ như một ngày nào đó lỡ như hắn không nhìn thấy cậu được nữa thì sao. Hắn và cậu quen nhau chỉ hơn hai tháng mà tâm trí lúc này đã muốn cậu luôn luôn phải ở trong tầm mắt của hắn, mỗi đêm hắn phải nói chuyện với cậu qua điện thoại vài lần, canh đúng giờ để nhìn xem phát sóng của cậu. Hắn không biết như vậy là tốt hay xấu, hắn chỉ biết bản thân là sợ hãi, điều mà trước đây hắn không có. Hắn nhớ lúc bảy tuổi đã từng bị bắt cóc, bị nhốt trong hầm tối mấy ngày liền, suýt bị ném xuống biết cũng không khiến hắn sợ hãi như lúc này.
Cố Tuấn Triết không biết rằng, một khi yêu con người thường hay suy nghĩ được mất, mà hắn chính là đang như vậy, lần đầu yêu hắn đâu biết phải cư xử ra sao chỉ làm theo bản năng mà thôi. Mà hơn hết hắn quên rằng hắn chưa có thổ lộ qua với Tiêu Dương, hắn chưa có hỏi cậu có đồng ý hay không. Hắn nghĩ rằng chỉ cần hắn thích cậu là được mà đâu biết chính vì không có kinh nghiệm nên hắn không biết rằng sắp tới con đường theo đuổi tình yêu của mình sẽ khó khăn như thế nào.
Buổi trưa rất nhanh liền đến, tổ phim được nghỉ ngơi trong một tiếng, mọi người lục đục đi nhận cơm. Tiêu Dương nhìn thấy cũng muốn đi lấy, nhưng nhìn Tôn Kỳ cứ cầm mãi hộp cơm trên tay cậu không thể không nhận lấy.
Hộp cơm còn hơn phân nửa, Tiêu Dương thật sự không ăn nổi nữa, nhưng Cố Tuấn Triết cứ như phật sống nhìn chằm chằm làm cậu không dám bỏ đũa.
" Không ăn được nữa? "
Tiêu Dương mau chóng gật đầu, hộp cơm này đâu phải bình thường, nó gần gấp đôi phần cơm của đoàn phim " Thật sự không ăn được nữa! "
Cố Tuấn Triết im lặng nhìn cậu một lúc như ngẫm nghĩ gì đó rồi đoạt lấy hộp cơm trong tay cậu qua, rất tự nhiên mà ăn, mặc dù hắn đã ăn trước đó rồi.
Nhìn Cố Tuấn Triết không chút để ý ăn cơm thừa của mình tâm trạng bình ổn sáng giờ lại đột nhiên xáo trộn, cậu không quen được đối xử như vậy.
" Sao vậy? " Cố Tuấn Triết đang ăn nhận ra sự khác lạ của Tiêu Dương ngẩng đầu hỏi, hộp cơm cũng sắp thấy đáy.
Tiêu Dương lắc đầu, cậu cầm nước đưa qua cho hắn " Có no quá không? "
" No, nhưng vẫn còn ăn được! " Cố Tuấn Triết nhận lấy nước, hắn nghe người ta nói, cơm bị bỏ thừa thì sẽ trở nên biếng ăn, mà hắn thì không muốn Tiêu Dương biếng ăn.
Bữa trưa kết thúc khi Cố Tuấn Triết ăn no đến căng bụng vẫn phải thẳng lưng đi quay cảnh diễn, còn Tiêu Dương thì lại đắm chìm trong những hành động sáng nay của hắn, cậu bắt đầu sợ hãi lẫn lo lắng, những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu khiến tâm trạng cậu không thoải mái, liền quyết định làm theo những gì mà mình nghỉ nãy giờ.
^^