Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
|
CHƯƠNG 030: TA ĐÃ ĂN HẾT RỒI
Du Tiểu Mặc cảm giác có người đỡ mình, chỉ có thể liếc nhìn Lăng Tiêu một lần cuối, sau đó ngất đi.
Sức mạnh linh hồn bị tiêu hao? Lăng Tiêu liếc qua liền nhìn ra được tình trạng của hắn, hơi nhăn mày.
Y không hiểu gì nhiều về nghề đan sư này lắm, nhưng y biết rõ một điều, trong lúc đang luyện đan, đan sư đều có thể cảm giác được sức mạnh linh hồn của mình còn lại bao nhiêu, vì thế lúc cảm giác sức mạnh linh hồn của mình không còn nhiều, rất nhiều đan sư đều ngừng luyện đan, nghỉ ngơi một chút rồi mới bắt đầu, nếu không sẽ dễ dàng xảy ra nguy hiểm.
Ví dụ như sức mạnh của linh hồn bị khô kiệt, tạm thời không thể hồi phục lại, lại ví dụ như toàn thân mệt mỏi, vài ngày không thể động đậy nổi.
Thế nhưng mà Du Tiểu Mặc lại tiêu hao gần hết sức mạnh linh hồn của mình trong lúc luyện đan. Lăng Tiêu không thể giải thích vì sao, nhưng vẫn bế hắn lên, ngoài dự liệu, thiếu niên này còn nhẹ hơn cả y tưởng tượng, ôm người đặt lên giường, ánh mắt Lăng Tiêu nhanh chóng liếc viên linh đan hắn vẫn nắm chặt trong tay, là do viên linh đan này?
Đẩy ngón tay của Du Tiểu Mặc ra, Lăng Tiêu mới lấy được hình dạng của viên linh đan. Cũng chỉ là một viên linh đan cấp một, nhìn qua thì thấy rất bình thường, linh khí ẩn chứa còn không cô đọng nhiều như chỗ y từng ở trước kia.
Nhưng mà…
Viên linh đan cấp một này không giống với đám linh đan y đã ăn hôm qua, năng lượng ẩn chứa bên trong dường như còn tinh khiết hơn, cô đọng hơn, quan trọng nhất là, tạp chất ít hơn chỗ linh đan hôm qua rất nhiều, điều này thực sự khiến y bất ngờ, xem ra tên tiểu sư đệ hờ này luôn có thể mang tới cho y nhiều loại kinh hỉ đến vậy.
Lăng Tiêu híp mắt, tiện tay ném linh đan vào trong miệng, nhai vài cái rồi nuốt.
Vậy là, viên linh đan mà Du Tiểu Mặc liều mạng tiêu hao hết sức mạnh linh hồn để luyện, đã bị y ăn mất như vậy đấy.
Hít sâu một hơi, Lăng Tiêu cảm nhận được viên linh đan này quả thực là viên linh đan ngon nhất mà y đã từng ăn, linh khí ẩn chứa trong linh đan không nhiều, nhưng cực kỳ tinh khiết, theo yết hầu tràn tới khắp tứ chi, đã từ rất lâu rồi y mới cảm nhận được loại cảm giác toàn thân khoan khoái dễ chịu như thế này.
Sau khi ăn xong linh đan, Lăng Tiêu đi tới bàn gỗ.
Trên chiếc bàn gỗ đơn sơ bày ba chiếc lọ cùng với một ít vụn linh thảo, trong bình đựng mấy chục viên linh đan, Lăng Tiêu nhìn lướt, theo thứ tự là mười viên tới năm mươi viên, sau nếm thử mỗi loại một viên, không khỏi nhíu mày.
Hương vị đều không giống, hơn nữa còn không ngon bằng một nửa viên linh đan kia.
Sắc mặt Lăng Tiêu thay đổi, cuối cùng lại đặt sự chú ý vào Du Tiểu Mặc vẫn còn đang hôn mê.
Cơ thể gầy yếu, cái cổ mảnh khảnh, chỉ cần y dùng sức một chút cũng có thể làm cho hắn biến mất khỏi thế giới này, nhưng mà, tên thiếu niên yếu tới mức không đáng để nhắc tới kia lại luyện ra một loại linh đan khiến y vừa ăn đã thích, việc này, cho dù rất nhiều đan sư cao cấp đều chưa từng để lại một chút cảm xúc nào với y.
Không thể không nói, hứng thú của y dành cho hắn đã càng ngày càng nhiều.
“Nể tình viên linh đan ngươi luyện, giúp ngươi một lần là được.”
Lăng Tiêu cúi người, nếu nhìn từ phía sau, gần như cả người y đều đè lên người Du Tiểu Mặc, một tay đỡ lấy cằm hắn, cách không mà độ khí.
Hình như khí này có công hiệu rất thần kì, Du Tiểu Mặc vốn đang nhắm chặt hai mắt, mí mắt đột nhiên cử động, mười giây sau mới từ từ mở ra, cảnh tượng đập thẳng vào tầm mắt hắn là một khuôn mặt phóng đại, tuy rằng rất tuấn lãng nhưng lại làm hắn hết hồn.
Toàn thân Du Tiểu Mặc run lên, đầu cố gắng tìm cách lún xuống dưới gối: “Ngươi ngươi ngươi… muốn làm gì?”
Lăng Tiêu thấy hắn sợ như vậy, khóe miệng khẽ cong cong: “Vừa rồi ngươi bất tỉnh, cho nên ta độ khí cho ngươi.”
“Độ khí?” Du Tiểu Mặc đột ngột cao giọng, trợn tròn mắt khó tin mà nhìn Lăng Tiêu, sau đó che miệng mình, bộ dạng như mới bị sàm sỡ, làm Lăng Tiêu thấy mà vui quá chừng.
“Ngươi phản ứng kiểu gì thế?” Y hỏi.
Du Tiểu Mặc rũ mắt, ấm ức trả lời: “Không có, không có gì.”
Nói dối, Lăng Tiêu rõ ràng nhìn thấy cái vẻ mặt hắn đang hiện ra biểu lộ ‘Ngươi ức hiếp ta’ kia kìa, “Tiểu sư đệ, nói dối không phải là đứa trẻ ngoan nha.”
Ta cũng không phải trẻ con!
Du Tiểu Mặc chép miệng, do dự một lúc mới hỏi: “Lăng sư huynh, ngươi, ngươi vừa mới, ừm, độ khí cho ta như thế nào?” Nói xong, chưa đợi Lăng Tiêu giải thích, mặt hắn đã đỏ lựng, hắn không muốn hiểu sai đâu, nhưng hai chữ độ khí này vốn đã khiến cho người ta hiểu lầm rồi mà.
Lăng Tiêu nhìn khuôn mặt hắn, cho tới khi thấy hai má Du Tiểu Mặc càng ngày càng đỏ, cảm giác sắp ứ máu tới nơi, khóe miệng y mới chầm chậm nở một nụ cười, nhẹ nhàng đáp lại: “Đương nhiên là miệng đối miệng rồi!”
Giống như một tiếng sét giữa trời quang, Du Tiểu Mặc hoàn toàn đờ đẫn, trong đầu đang chạy vòng vòng ba chữ ‘Miệng đối miệng’.
Hức, nụ hôn đầu tiên của hắn, vậy mà mất thật rồi, hơn nữa còn mất cho một nam nhân!
Nét mặt của hắn thật sự làm cho Lăng Tiêu càng xem càng vui, lần đầu tiên y gặp được một người có biểu cảm phong phú như vậy đó.
Tuy rằng thấy rất buồn cười, nhưng Lăng Tiêu cũng không quên chuyện quan trọng, mở miệng hỏi: “Tiểu sư đệ, chẳng lẽ sư huynh của ngươi không nói cho ngươi biết về sự nguy hiểm của việc tiêu hao sức mạnh linh hồn sao?”
“A?” Du Tiểu Mặc ngẩng đầu, cả gương mặt chỉ có biểu lộ tủi thân và ngơ ngác, còn thiếu điều không dán lên hai hàng nước mắt nữa thôi.
Lăng Tiêu ngồi dậy, giải thích: “Nguyên nhân làm ngươi té xỉu lúc nãy là bởi vì sức mạnh linh hồn đã bị tiêu hao hết rồi, đừng có nói với ta, ngươi không phát hiện ra nha.”
Vừa dứt lời, Du Tiểu Mặc lập tức nhảy dựng rồi la thất thanh: “Phải rồi, linh đan của ta.”
Nói xong hắn liền nhảy khỏi giường chạy quanh tìm linh đan, Lăng Tiêu không đụng tới mấy cái bình trên bàn gỗ, y chỉ ăn đúng một viên, lúc Du Tiểu Mặc kiểm tra cũng không hề phát hiện, bởi vì thứ hắn muốn tìm không phải là đám linh đan này, mà là cái viên linh đan được hắn luyện ra cuối cùng kia.
Nhưng mặc kệ cho hắn lật tung cả căn phòng lên đều không sao tìm được.
Du Tiểu Mặc nghĩ kĩ một lát, hắn nhớ rõ, trước khi hắn ngã xuống, hình như… hình như viên linh đan kia bị hắn cầm trong tay?
Giống như trong lòng có cảm giác, Du Tiểu Mặc quay đầu lại, lập tức nhìn thấy ánh mắt đang cười của Lăng Tiêu, mang theo tí ti gian trá, còn có một chút chưa thỏa mãn.
Nét mặt này, đúng là kiểu mà Du Tiểu Mặc ghét nhất, bởi vì đêm đó ở Hòa Bình trấn, lúc Lăng Tiêu nuốt hết mấy bình linh đan của hắn cũng mang nét mặt như thế này.
Thấy hắn quay đầu lại, còn dùng ánh mắt nghi hoặc mà nhìn mình, Lăng Tiêu cười cười, giọng nói sặc mùi xấu xa: “Nếu như ngươi muốn tìm viên linh đan kia, thật xin lỗi, ta đã ăn hết rồi.” Nói xong còn liếm môi một cái, phảng phất như nhớ lại dư vị vậy!
Du Tiểu Mặc tự nhủ, phải nhịn!
|
|
CHƯƠNG 031: CÔNG PHÁP
Tuy rằng việc Lăng Tiêu xơi tái linh đan của hắn làm Du Tiểu Mặc vô cùng tức giận, nhưng cũng là trong một lát mà thôi.
Hắn đã có thể luyện thành công viên linh đan đó, tất nhiên có thể luyện lại viên thứ hai, chỉ có điều không thể nghiên cứu xem viên linh đan kia khác những viên khác ở chỗ này, việc này khiến hắn có chút tiếc nuối.
Cả một buổi chiều hôm nay, Du Tiểu Mặc đã đem ba trăm cây linh thảo luyện hết thành linh đan, không lãng phí một giây, tốc độ cũng nhanh hơn trước kia rất nhiều, hắn nghĩ đây là công sức của việc tập luyện thuần thục, bởi vậy mới có được thành tựu như hôm nay.
Nhưng mà nguyên nhân chủ yếu là năm mươi viên linh đan trong số đó hắn chỉ rèn luyện có một lần. Trước kia thời gian cần để luyện ra một viên linh đan là khoảng nửa chén trà, hiện tại với khoảng thời gian này, hắn có thể luyện ra hai viên linh đan cấp một, năm mươi viên hao tốn khoảng một canh giờ.
Chính vì tiết kiệm được rất nhiều thời gian, cho nên hắn mới có thừa sức mà luyện ra viên linh đan đã bị Lăng Tiêu nuốt bay mất kia.
Viên linh đan kia là viên linh đan được hắn rèn luyện nhiều lần nhất từ trước tới nay, nói chính xác là năm lần, bình thường số lần cao nhất chỉ dừng ở con số bốn mà thôi, chỉ là trong lần rèn luyện thứ năm, hắn gần như dùng hết tất cả sức mạnh linh hồn, phải liều mạng lắm mới thành công được đó.
Đáng tiếc hắn còn chưa kiểm tra thành quả tốt xấu ra sao, đã bị Lăng Tiêu xơi gọn.
Vì vậy, hắn đành phải tự an ủi mình, may mà đó chỉ là linh đan cấp một, về sau có cơ hội lại luyện tiếp là được rồi.
“Tiểu sư đệ.”
Đang lúc hắn mải suy nghĩ tới thất thần, Lăng Tiêu đột nhiên gọi hắn một tiếng. Du Tiểu Mặc phản ứng có chút chậm chạp, sau một lát mới phát hiện ra Lăng Tiêu đang gọi mình, ngẩng đầu nhìn về phía y, trong đôi mắt còn lộ ra nghi vấn.
Lăng Tiêu cứ tưởng rằng cuối cùng tiểu sư đệ cũng biết tức giận rồi chứ, còn định chuẩn bị đùa hắn, không ngờ mới chỉ một lát thôi, cái vẻ mặt uất ức kia đã biến mất, khả năng tự lành còn cao hơn y tưởng tượng nữa, quả nhiên là thú vị vô cùng!
“Tiểu sư đệ, lần sau đừng để sức mạnh linh hồn tiêu hao nữa.” Lăng Tiêu đột nhiên đổi sang thái độ nghiêm túc.
“Vì sao?” Du Tiểu Mặc theo bản năng mà hỏi ngược lại.
“Bởi vì việc có đó nguy hại tới linh hồn của ngươi, ngươi làm sức mạnh linh hồn bị tiêu hao chẳng khác nào đang tiêu hao năng lượng linh hồn của mình, mà linh hồn là cái căn bản nhất của một người, bất kể là người bình thường hay là tu luyện giả, không có linh hồn, ngươi sẽ không còn tồn tại trên thế giới này nữa, còn riêng với đan sư mà nói, vấn đề này còn nghiêm trọng hơn.” Lăng Tiêu giải thích.
“Vì sao?” Du Tiểu Mặc ngu ngơ lặp lại một lần nữa, hắn thật sự không nghĩ ra vấn đề ở đâu mà.
Có lẽ sách trong Tàng Thư Các có ghi lại, nhưng nội dung hắn đọc được có hạn, còn sách giải thích về sức mạnh của linh hồn và linh hồn, hắn chưa hề nhìn thấy tại tầng một.
“Mặc dù đan sư có thể luyện đan, nhưng đó là bởi vì linh hồn của họ khác với tu luyện giả, sư huynh của ngươi phải nói qua rồi chứ, chỉ đan sư mới có sức mạnh linh hồn, cho nên một khi sức mạnh linh hồn không còn nữa, ngươi cũng không thể tiếp tục luyện đan, nếu ngươi cố sức mà tiêu hao sức mạnh linh hồn, việc này gián tiếp sẽ gây hại tới linh hồn của ngươi, hiểu không?”
Y nói xong còn gõ đầu hắn, trong giây lát ấy, biểu hiện nghiêm túc hồi nãy giống như ảo ảnh.
Du Tiểu Mặc ôm đầu mở to mắt, còn lâu hắn mới thừa nhận, vừa rồi ấy mà, lúc Lăng Tiêu nghiêm túc làm cho hắn không quen chút nào, nhưng nếu thừa nhận, chẳng phải hắn đang tự nói mình thích bị ngược đãi? Chuyện mất mặt như vậy chỉ có đồ ngu mới nhận.
Lăng Tiêu cười đến là dịu dàng: “Nhưng cũng phải nói… viên linh đan ngươi luyện cuối cùng, hương vị rất không tồi.”
Da đầu Du Tiểu Mặc tê dại, sao hắn đột nhiên lại có dự cảm xấu thế này.
Quả nhiên, ngay sau đó hắn nghe thấy tên kia nói như vậy: “Ta quyết định, giảm số lượng năm mươi viên linh đan thành hai mươi viên, hai mươi viên cộng thêm viên linh đan kia, ta chỉ cần một viên thôi, sao nào, đại sư huynh có tốt với ngươi không hả?”
Tốt cái đầu ngươi ấy! Du Tiểu Mặc oán thầm.
“Lăng sư huynh, chẳng phải lúc nãy ngươi mới nói ta không nên tiêu hao sức mạnh linh hồn của mình sao?” Du Tiểu Mặc ngẩng đầu, giơ một đôi mắt vô tội tha thiết nhìn y.
Hàng lông mày đẹp đẽ của Lăng Tiêu nhíu lại: “Dùng sức mạnh linh hồn hiện tại của ngươi, chẳng lẽ có mấy viên linh đan cũng không luyện được sao?”
Du Tiểu Mặc gãi đầu một cái: “Giờ thì chưa được, lúc rèn luyện linh thảo lần thứ năm, cần nhiều sức mạnh linh hồn hơn so với tưởng tượng của ta, lúc trước khi luyện viên linh đan kia, sức mạnh linh hồn của ta đang ở trạng thái dồi dào nhất, nhưng vẫn không đủ dùng.”
Thực ra hắn cũng không nghĩ tới, lúc đó hắn vừa luyện xong chín mươi chín viên linh đan, cơ thể đã suy yếu, cho nên hắn liền uống một chút nước hồ trong không gian. Cũng phải nói thứ nước đồ kia thần kỳ ghê gớm, không chỉ khiến mệt nhọc biến mất, mà sức mạnh linh hồn của hắn cũng khôi phục lại, quả thực nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Lúc ấy cũng không hiểu tại sao, hắn đột nhiên nghĩ mình có thể rèn luyện linh thảo thêm một lần nữa, nghĩ thế nào liền làm thế đó, ai mà ngờ, độ khó của lần thứ năm lại khó hơn cả bốn lần kia cộng lại, thoáng cái đã rút cạn hai phần ba sức mạnh linh hồn của hắn.
Không muốn bỏ dở nửa chừng, vì vậy Du Tiểu Mặc đành phải dùng một chút xíu sức mạnh linh hồn còn dư lại để hoàn thành nốt bước cuối.
“Xem ra, việc cấp bách lúc này là phải tìm cách làm tăng sức mạnh linh hồn của ngươi.”
Lăng Tiêu thấy tính toán của mình thất bại lần nữa, sắc mặt trở nên hơi khó chịu, thậm chí lúc đang nói còn nghiến răng, chỉ vì đây không phải lần đầu tiên thiếu niên trước mặt này dám cãi lời y, chưa hết, đối phương còn đang dùng cái vẻ mặt ngây thơ để nhìn mình.
Du Tiểu Mặc không để ý, ‘A’ một tiếng: “Sức mạnh của linh hồn cũng có thể tăng lên sao?”
Lăng Tiêu nhíu mày: “Chẳng lẽ sư huynh của ngươi không nói cho các ngươi biết hả?”
Du Tiểu Mặc suy nghĩ một lát, hoàn toàn chính xác là không có, có điều cũng không thể trách Phương sư huynh được, bọn hắn vừa nhập môn có vài ngày, việc quan trọng lúc này hẳn là làm sao để luyện ra linh đan, còn kiến thức về sức mạnh linh hồn, đối với hiện tại mà nói, vẫn chưa cần thiết.
Nhưng Lăng Tiêu lại không nghĩ vậy, y cảm thấy Phương Thần Nhạc không có trách nhiệm, lập tức giải thích: “Về việc tăng lên sức mạnh của linh hồn, có hai cách, cách thứ nhất là luyện tập, tích lũy dần dần sẽ lên cấp, cho nên việc phải làm là không ngừng luyện tập mới có thể khiến sức mạnh của linh hồn tăng lên, nhưng cách này rất lâu, cần thời gian dài để nhìn ra sự khác biệt, đương nhiên, ngươi cũng có thể dùng sư huynh nào đó của ngươi để so sánh, nếu một lần ngươi luyện được nhiều linh đan hơn bọn hắn, chứng minh sức mạnh linh hồn của ngươi cũng hơn bọn hắn nhiều.”
Đây là lần đầu tiên Lăng Tiêu nói dài như vậy kể từ khi bọn họ quen biết.
Du Tiểu Mặc lại nghe rất chăm chú, hỏi: “Thế còn cách thứ hai thì sao?”
Lăng Tiêu nhàn nhàn liếc mắt nhìn hắn: “Cách thứ hai là dùng công pháp, có được một quyển công pháp chuyên để tu luyện sức mạnh linh hồn, tác dụng còn lớn hơn nhiều so với việc ngươi luyện tập suốt ngày.”
Hai mắt Du Tiểu Mặc phát sáng lập lòe, vội vội vàng vàng hỏi: “Thật sao? Thế công pháp kia…”
Lăng Tiêu nhếch miệng, lộ ra nét mặt mà Du Tiểu Mặc sợ hãi nhất, sợ tới mức cái vẻ mặt hí hửng kia vụt tắt, Lăng Tiêu nhìn thấy hắn sợ đến vậy, lại sung sướng, tâm trạng cũng tốt lên nhiều: “Tiểu sư đệ, ngươi cho rằng công pháp tu luyện sức mạnh linh hồn muốn có là có hả?”
“Chứ không thì sao?” Du Tiểu Mặc nhỏ giọng hỏi ngược lại, giống như bé mèo con bị dọa tới mức rụt hết cả móng vuốt, cơ mà hắn cũng làm gì có móng vuốt đâu.
Lăng Tiêu cười híp mắt: “Công pháp dùng để tu luyện sức mạnh linh hồn chưa chắc đan sư cao cấp đã có.”
Du Tiểu Mặc phỏng đoán nói: “Chẳng lẽ, công pháp này rất hiếm?”
“Còn hơn cả hiếm, đoán chừng tìm khắp đại lục Long Tường cũng không tìm nổi mười bản, theo ta được biết, môn phái lớn như pháp Thiên Tâm cũng chỉ có một quyển, hơn nữa còn phải giữ bí mật tuyệt đối, trừ khi là người trong nội môn, nếu không thì họ sẽ không truyền cho những đệ tử khác.”
Đương nhiên, những lời này đều ở trong trí nhớ của Lâm Tiếu.
Về phần bản thân y, đã rất lâu rồi y không quan tâm tới chuyện của đại lục Long Tường, gần nửa quãng thời gian ấy y đều ở trong trạng thái ngủ say, không biết nhiều cũng chẳng có gì lạ.
“Nội môn à…” Du Tiểu Mặc cúi đầu hơi thất vọng, bây giờ hắn vẫn chỉ là một tên đệ tử ký danh, chuyện xa xôi như vậy nghĩ cũng đừng nghĩ chứ nói chi là hy vọng.
Nhìn vẻ mặt thất vọng của hắn, trong lòng Lăng Tiêu chợt dâng trào cảm giác thoải mái đến kì lạ, vô thức thốt lên: “Thực ra cũng không phải là chuyện không thể làm được.” Nói xong y liền hối hận, bởi vì…
Du Tiểu Mặc bây giờ như ngọn lửa bùng lên giữa đám tro tàn, dùng vẻ mặt chờ đợi nhìn y chằm chằm.
Vẻ mặt này thật là muốn chết, giống hệt một bé mèo con vô cùng đáng yêu, lúc này, cặp mắt ngập nước vừa đen vừa lớn long lanh như ngọc đang nhìn chằm chằm vào y, Lăng Tiêu chợt có ảo giác mình đang bị một cái gì đó gãi tới mức trong lòng ngứa ngáy không thôi.
Y giả vờ ho một tiếng, rồi mới điềm tĩnh nói: “Xem xét tình huống hiện tại của ngươi, phái Thiên Tâm không đời nào truyền bản công pháp kia cho ngươi, có điều…”
Du Tiểu Mặc gật đầu lia lịa: “Có điều gì vậy?”
“Có điều ta có biện pháp lấy ra.”
“Thật chứ?” Vẻ mặt Du Tiểu Mặc hiện tại vô cùng mừng rỡ, nhưng sau khi sự vui mừng đi qua, hắn đột hiện nghĩ tới một vấn đề, lập tức giật mình: “Chẳng lẽ ngươi định đi trộm công pháp của phái Thiên Tâm?”
Vừa dứt lời, đầu hắn đã bị Lăng Tiêu gõ một cái đau điếng: “Nói gì đó, nhìn ta giống như kẻ hay làm mấy chuyện trộm cắp này lắm hả?”
Du Tiểu Mặc rất muốn nói giống chớ, rất giống là đằng khác, nhưng sau khi cân nhắc đến hậu quả, vẫn tiếp tục trái lương tâm mà lắc đầu: “Không giống.”
Câu này làm cho Lăng Tiêu đại nhân cảm thấy thỏa mãn ghê gớm, còn đến cùng y có rành việc trộm cắp hay không, đoán chừng chỉ có bản thân y mới biết được.
|
|
CHƯƠNG 032: ĐỆ TỬ CỦA ĐÔ PHONG
Đương nhiên là không có chuyện Lăng Tiêu sẽ đi trộm quyển công pháp kia của phái Thiên Tâm. Bản công pháp đó được lưu giữ trong tầng cao nhất của Đông Các, do mấy vị tiền bối có vai vế trong phái canh chừng, đều là mấy lão quái vật, thực lực rất mạnh, nhưng chỉ chút chuyện nhỏ này không có nghĩa là y không lấy được bản công pháp kia, chỉ là nếu công pháp bị trộm đi, chắc chắn sẽ khiến toàn bộ môn phái chấn động.
Bản công pháp trân quý kia đã được phái Thiên Tâm xếp vào đối tượng cần bảo hộ cấp một, cho nên thỉnh thoảng đều phái người tới kiểm tra.
Một khi phát hiện bị mất trộm, phái Thiên Tâm sẽ nghi ngờ có nội tặc, mấy lão quái vật kia cũng sẽ ra mặt, nguyên một đám kiểm tra qua lại, với y mà nói thì đây là một chuyện vô cùng phiền phức, hơn nữa trên người Du Tiểu Mặc, có vẻ cũng không thiếu bí mật.
Cho nên việc trộm công pháp là hạ hạ hạ sách, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, y sẽ không bao giờ chọn cách này.
Nhưng y đã hứa với Du Tiểu Mặc sẽ tìm cho hắn một bản công pháp, làm một nam nhân có chữ tín, nói được phải làm được.
Vì vậy ngày hôm sau, Du Tiểu Mặc liền từ nghe được một tin từ người khác, Lăng Tiêu xuống núi rồi.
Tối hôm qua sau khi bọn họ nói chuyện xong, Lăng Tiêu vẫn ở lại một lát, trước khi đi còn cầm theo hai mươi viên linh đan, so với dự định của Du Tiểu Mặc ít hơn ba mươi viên.
Đã có ba mươi viên này làm hàng tồn, Du Tiểu Mặc cảm thấy lần sau xuống núi có thứ để bán lấy tiền rồi, tuy không nhiều lắm nhưng cũng không tới mức làm hắn cháy túi.
Về phần tại sao Lăng Tiêu lại xuống núi, Du Tiểu Mặc theo bản năng cho rằng, rất có thể là y đi tìm công pháp, tuy rằng trong lòng có chút áy náy, rõ ràng đây không phải chuyện của Lăng Tiêu, vậy mà hắn lại bắt người ta đi tìm giúp mình, nhưng mà cứ nghĩ tới chuyện sau khi có được công pháp, hắn có thể luyện được thêm thật nhiều, thật nhiều linh đan, Du Tiểu Mặc háo hức quá chừng, chút áy náy kia cũng dần dần biến mất.
Cầm năm mươi viên linh đan luyện trong ngày hôm qua, Du Tiểu Mặc chuẩn bị đi tới Linh Thảo Đường để nộp lên, tiện thể lĩnh thêm chút linh thảo.
Linh Thảo Đường có quy định, phải đóng một nửa linh đan luyện được từ chỗ linh thảo lĩnh lần trước, nếu không nộp đủ, sẽ không được lĩnh linh thảo tiếp.
Linh thảo cấp một có tổng cộng một trăm hai mươi loại, có thể luyện ra bốn mươi loại linh đan.
Hôm nay Du Tiểu Mặc đã luyện ra ba loại linh đan, tuy rằng còn cách mục tiêu luyện hết bốn mươi loại khá xa vời, hơn nữa không thể luyện tất cả chỉ trong một lần, nhưng Du Tiểu Mặc vẫn quyết tâm sẽ thử luyện qua mỗi loại một lần, dù sao Lăng Tiêu cũng nói rồi đó, phải luyện tập không ngừng mới có thể khiến sức mạnh linh hồn tăng lên.
Người phụ trách Linh Thảo Đường vẫn là vị Triệu Chân sư bá kia, thấy hắn tới, cũng không hỏi gì nhiều.
Trong bình vẫn đựng năm mươi viên linh đan như mọi lần, không thừa không thiếu một viên, Triệu sư bá không hề có ý định đếm.
“Lần này muốn lĩnh bao nhiêu cây linh thảo?” Triệu sư bá không ngước lên mà hỏi.
“Sáu trăm cây.” Du Tiểu Mặc do dự một lát mới lên tiếng.
Con số này không ít, tuy rằng chỉ có thể luyện ra hai trăm viên linh đan cấp một, nhưng có rất ít đệ tử sẽ lĩnh hơn năm trăm cây linh thảo một lần, có điều Triệu Chân biết rất rõ tốc độ luyện đan của thiếu niên này, một ngày hắn có thể luyện được hơn trăm viên linh đan trở lên, số lượng sáu trăm cây cùng lắm chỉ tốn hai ngày mà thôi.
Đang lúc Triệu sư bá chuẩn bị ghi chép, Du Tiểu Mặc lại mở miệng: “Triệu sư bá, con có một thỉnh cầu, con muốn lĩnh số lượng luyện được mười loại linh đan, có được không ạ?”
Du Tiểu Mặc nhìn Triệu Chân, ngay lúc ông nhìn qua liền vội cúi đầu, hắn biết rõ yêu cầu này có chút quá phận.
Cuối cùng thì Triệu Chân cũng chịu nhìn thẳng vào hắn, hơi kinh ngạc, nhưng cũng không đến mức biểu lộ ra ngoài: “Có thể.”
Nói xong cũng thật sự đưa cho hắn sáu trăm cây linh thảo, muốn luyện mười loại linh đan khác nhau cần ba mươi loại linh thảo, trong một lúc cũng không thể tìm ra nhiều như vậy, kiểm đến kiểm đi cũng chỉ được một nửa, cho nên Triệu sư bá nói Du Tiểu Mặc đi tới dược viên lĩnh, người dẫn đường là một đệ tử của Linh Thảo Đường, nhập môn sớm hơn hắn.
“Ngươi chính là Du Tiểu Mặc?’
Hai người một trước một sau đi tới, Du Tiểu Mặc đột nhiên nghe thấy tiếng nói của sư huynh.
Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, hắn cảm giác lời nói của vị sư huynh này không hề có thiện ý, lờ mờ mang theo ý khinh thường, như thể chẳng hề muốn lại gần hắn.
Du Tiểu Mặc chỉ muốn ôm trán, hình như hắn chưa làm gì có lỗi với vị sư huynh này thì phải, mà gần đây hắn cũng không xuất hiện nhiều, làm gì có chuyện hắn sẽ đắc tội ai đó chớ, quan trọng nhất là, hắn không có chút ấn tượng nào về người này hết.
Hơn nữa từ khi nào hắn đã nổi tiếng như vậy, ngay cả người hắn không nhận ra cũng biết tên mình.
Đối phương ngừng bước ngay chỗ lối vào dược viên, quay người lại nhìn hắn, thấy Du Tiểu Mặc đang mang vẻ mặt khó hiểu, liền nói: “Có lẽ ngươi không biết, hiện tại toàn bộ Đan Hệ đều biết ngươi là ai, còn biết Lâm Tiếu sư huynh của Võ Hệ vì ngươi mà làm tiểu sư muội Vân Kỳ mất mặt, hơn nữa ta còn nghe nói, xế chiều hôm nay, Lâm Tiếu sư huynh lại tới tìm ngươi nữa, đến cùng có điểm nào tốt, sao đột nhiên Lâm Tiếu sư huynh lại có hứng thú với ngươi vậy?”
Du Tiểu Mặc ngơ ngác, chưa đầy một ngày mà tin đồn đã truyền đi khắp chốn rồi sao, thật không hợp thói thường mà.
Đáng tiếc hắn không thể giải thích điều gì, nếu là Lâm Tiếu trước kia, hoàn toàn không có khả năng liên quan tới hắn, nhưng bây giờ ngoài vỏ bọc ‘Lâm Tiếu’ thì bên trong đã thành người khác rồi, hơn nữa người nọ còn là một kẻ rất xấu xa, rất thích bắt nạt hắn.
Nhưng đối với mọi người trong phái Thiên Tâm mà nói, đúng là Lâm Tiếu có hứng thú với hắn, cho nên không thể nào không có nguyên nhân.
Nghĩ nghĩ, Du Tiểu Mặc ướm thử một câu: “Vị sư huynh này, ngươi là đệ tử của Đô Phong phải không?”
Đối phương thoáng chốc thay đổi sắc mặt, trợn mắt lườm Du Tiểu Mặc, quay người bỏ đi, dù sao cũng đã tới dược viên.
Du Tiểu Mặc sờ sờ mũi, sao hắn có cảm giác câu nói của mình có ý châm ngòi ly gián nhỉ, biết sao giờ, ai bảo tên kia cứ hùng hổ dọa người chứ.
Mối quan hệ giữa Đô Phong và Thiên Phong vốn không tốt đã là chuyện mọi người tự ngầm hiểu với nhau, từ lúc trước trải qua sự việc bái sư ở Đan Đường, Du Tiểu Mặc đã để ý chuyện này rồi, tuy rằng quan hệ giữa hai ngọn núi không tới mức ác liệt, nhưng vẫn luôn ngấm ngầm tranh giành.
Thế nhưng mà lần nào Đô Phong cũng thất bại thê thảm, nguyên nhân là do tài nguyên tốt, người tốt đều bị Thiên Phong chiếm trước, cho nên việc Khổng Văn sư phụ luôn bế quan, cũng bởi vì việc này.
Về phần Phi Phong, lúc nào cũng kẹp ở giữa, không ra vẻ yếu kém, nhưng cũng không đặc biệt xuất sắc, vì thế ngay từ đầu, Phi Phong đã thành người ngoài cuộc trong trận đấu ngầm này.
Lúc nào trong Dược Viên cũng có người canh giữ, mỗi ngày đều thu hoạch một ít linh thảo, Du Tiểu Mặc đi vào liền đưa thứ mà Triệu sư bá đưa cho người nọ xem, sau khi xem xong, người kia liền đem số linh thảo còn thiếu cho hắn.
Rời khỏi dược viên, Du Tiểu Mặc đi thẳng về phòng.
Về đến phòng, hắn không luyện đan ngay, mà lấy hai mươi cái lọ màu trắng từ trong túi trữ vật.
Hai mươi lọ này là lúc hắn rời khỏi Linh Thảo Đường đã hỏi xin Triệu sư bá, ngoại trừ dùng để trữ linh đan, hắn định dùng năm chiếc lọ đựng nước hồ trong không gian.
Vì loại nước hồ này có thể khôi phục thể lực lẫn sức mạnh linh hồn của hắn, cho nên Du Tiểu Mặc quyết định dự trữ một ít trong túi trữ vật, đến khi cần là dùng được ngay, không cần chạy vào không gian lấy ra nữa.
Vừa nghĩ, hắn đã xuất hiện trong không gian rồi, đây là kinh nghiệm Du Tiểu Mặc nghiên cứu được sau một ngày.
Chỉ cần hắn tập trung suy nghĩ thì ngay lúc đó hắn có thể đi vào không gian mà không cần chạm vào giọt nước mắt trước ngực.
Nhưng không đợi hắn đi tới, Du Tiểu Mặc bị một mảng lớn xanh mơn mởn trước mặt làm cho hết hồn, hai cái lọ trên tay rơi xuống đất từ lúc nào chính hắn cũng không biết.
|
|
CHƯƠNG 033: CƠ HỘI
Linh thảo mới trồng từ hôm qua, tất cả đều đã nảy mầm.
Không chỉ có vậy, khối đất trồng linh thảo cấp một còn mọc nhanh hơn linh thảo cấp hai và cấp ba, xanh mơn mởn một màu, còn kèm theo sắc hoa rực rỡ, có mấy loại còn kết trái, chỉ cần đi qua là ngửi thấy mùi thơm ngát.
Mặc dù có vẻ như chưa trường thành, nhưng đoán chừng cũng cách ngày thu hoạch không xa.
Về phần linh thảo cấp hai và cấp ba, linh thảo cấp hai đã thành cây non, còn linh thảo cấp ba thì chậm hơn một chút, nhưng cũng đã nảy mầm.
Du Tiểu Mặc sợ ngây người, mặc dù hắn chưa bao giờ trồng qua cây nông nghiệp, nhưng hắn biết một điều không có loại thực vật nào nảy mầm nhanh như vậy.
Vậy mà bây giờ đám linh thảo này mới chỉ một ngày đều đã nảy mầm, quả thực không còn lời nào để nói.
Du Tiểu Mặc không đi nhặt hai cái lọ rơi xuống đắt mà chạy nhanh qua bên đó, để xác nhận mình không hoa mắt, tất cả linh thảo đều nảy mầm rồi, nhưng đều vì chính đều chưa thành thục, cho nên hắn không cách nào xác định đám linh thảo này trưởng thành có tốt không.
Du Tiểu Mặc nghĩ lại quá trình trồng linh thảo hôm qua.
Trừ việc gieo hạt, hắn cũng chỉ tưới bằng nước hồ, rồi nghĩ tới hiệu quả của nước hồ, Du Tiểu Mặc có thể xác định được đại khái chuyện gì đang xảy ra rồi.
Nước hồ đã có thể khiến cho hắn khôi phục sức mạnh linh hồn, vậy đạt được hiệu quả này cũng không phải chuyện lạ.
Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc phấn chấn vô cùng, nếu như nước hồ có khả năng thúc đẩy quá trình sinh trưởng của linh thảo, như vậy hắn trồng linh thảo sẽ nhanh hơn người khác nhiều, mặc kệ chất lượng ra sao, sau này hắn sẽ không cần lo tới việc không đủ linh thảo để dùng.
Hậu quả của việc kích động là, mặt Du Tiểu Mặc đang đỏ bừng, phấn khích đi tới đi lui, cuối cùng hắn phải bắt buộc bản thân tỉnh táo lại.
Quay lại nhặt lên hai cái lọ rơi trên mặt đất, rồi đi tới bên hồ đựng đầy năm bình nước, tuy không nhiều lắm, nhưng bình thường hắn cũng chỉ cần uống một ngụm là đủ rồi.
Trước khi rời khỏi không gian, Du Tiểu Mặc quyết tâm phải tìm thời gian để tiêu diệt hết cỏ dại, nhưng cho tới khi hắn rời khỏi cũng không phát hiện ra không khí trong không gian bắt đầu có dấu hiệu lưu động.
Trong khi luyện đan, hắn đều đem tất cả chỉ tiêu nộp cho Linh Thảo Đường luyện xong đầu tiên, chỉ là để cho người khác thấy hắn không phải đang dậm chân tại chỗ, hắn vẫn trộn lẫn chút linh đan chất lượng tốt vào, sau đó mới cất vào túi trữ vật, đợi ngày mai sẽ giao cho Triệu sư bá.
Lúc chiều, Du Tiểu Mặc cố ý thí nghiệm một lát, lại phát hiện sức mạnh linh hồn của hắn không tăng chút nào so với mấy ngày hôm trước.
Có lẽ đây gọi là bình cảnh* của đan sư, khoảng thời gian này hắn luyện đan khá chuyên cần, hiện tại mỗi này có thể luyện hơn một trăm năm mươi viên linh đan, so với dự định nhiều hơn, nhưng bởi vì không có cơ hội để so sánh với các sư huynh đệ khác, cho nên Du Tiểu Mặc chỉ có thể căn cứ theo tiến độ của bản thân để phán đoán.
Nhưng mà mỗi ngày số lượng linh đan tăng lên nhiều, có lẽ là vì tốc độ luyện đan của hắn tăng dần.
Đúng như Lăng Tiêu từng nói, muốn tăng lên sức mạnh linh hồn qua cách luyện tập, tốc độ rất chậm, độ đậm đặc của sức mạnh linh hồn cũng không thay đổi.
Trong sách có nói, sức mạnh linh hồn của mỗi đan sư đều có khác biệt trong từng cấp bậc.
Sau mỗi lần lên cấp, độ dày của sức mạnh linh hồn sẽ gấp đôi trước kia, tương đương với việc thể chất cũng sẽ tốt hơn rất nhiều, cho nên nếu có cơ hội thì cần phải nắm chắc.
Nói cách khác, khi một vị đan sư chuyên cần luyện tập linh đan cấp một, sau nhiều ngày tích lũy kinh nghiệm, cho dù tích lũy được nhiều nhưng cũng không thể nói muốn lên cấp là sẽ lên cấp, có cơ hội chỉ là khả năng rất nhỏ.
Nhưng nếu như có một bản công pháp, tình hình sẽ khác trước rất nhiều.
Công pháp chỉ dùng để tu luyện sức mạnh của linh hồn cũng giống với công pháp để tu luyện nội lực của tu luyện giả, bọn họ dùng mỗi ngày để tu luyện, năm này qua tháng nọ, công lực sẽ càng ngày càng cao, nguyên lý của công pháp tu luyện sức mạnh linh hồn cũng giống như vậy.
Nhưng mà Du Tiểu Mặc cũng hiểu rõ chuyện này vội không được, vì vậy thu thập trong đồ đạc trên bản liền chuẩn bị đi ăn cơm.
Đúng lúc này, cửa phòng bị người đẩy mạnh một cái, một bóng người quen thuộc vô cùng không hề khách khí mà đi vào.
Du Tiểu Mặc bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cái bộ dạng kiêu ngạo như vậy, toàn độ phái Thiên Tâm hắn chỉ biết một người.
*Bình cảnh: là trạng thái dậm chân tại chỗ, không tiến bộ cũng không lùi.
|
|
CHƯƠNG 034: THIÊN HỒN KINH
Áo trắng nho nhã, thân hình cao cao, nếu không tính tới mấy lúc cợt nhả trêu chọc hắn mà nói thì Lăng Tiêu đúng là phiên bản người thật của mỹ nam.
Đi ra ngoài gần một ngày, trên người Lăng Tiêu cũng không dính nổi một chút phong trần, y bước tới trước mặt Du Tiểu Mặc, ném một quyển sách lên bàn.
Du Tiểu Mặc len lén nhìn quyển sách kia, là một quyển sách hơi cũ, nhưng chỉ liếc qua thôi cũng thấy nó được bảo quản rất tốt, bìa sách ngay ngắn, không có một chút dấu hiệu hư tổn hay nếp gấp nào, bên trên viết rõ ràng ba chữ 《Thiên Hồn Kinh》, chỉ nhìn cũng biết có liên quan tới linh hồn.
Thấy Lăng Tiêu không nói gì, rốt cục Du Tiểu Mặc không nén nổi tò mò vội cầm lên.
Kết quả là, cả khuôn mặt hắn đều đen thui, hắn lại… không hiểu nổi một chữ!
Du Tiểu Mặc do do dự dự nhìn về phía Lăng Tiêu: “Lăng sư huynh, quyển sách này thật sự là công pháp tu luyện sức mạnh linh hồn?”
Nghe được câu này, đuôi mắt Lăng Tiêu nhướn lên: “Sao hả? Ngươi nghi ngờ ta cầm đại quyển sách nào đó để lừa ngươi?”
“Không phải không phải.” Du Tiểu Mặc lắc đầu lia lịa, hắn nào dám nghĩ vậy: “Ý của ta là, chữ ghi trong này, ta hoàn toàn không biết, mà cũng khác hoàn toàn sách trong Tàng Thư Các, vậy làm sao để luyện bây giờ?”
“Nếu như ngươi cũng biết, chẳng phải mấy đan sư cao cấp khác sống cũng vô dụng rồi sao.” Lăng Tiêu cười nhạo một tiếng.
“Chẳng lẽ, chữ trên quyển sách này là loại văn tự từ rất lâu sao?” Du Tiểu Mặc nghĩ tới giáp cốt văn*, loại chữ này khác biệt khá lớn với kiểu chữ hán giản thể hiện đại, nhìn vào cũng biết đó là hai loại ký tự khác nhau, giống như chữ giản thể là do lịch sử không ngừng biến hóa mà hình thành.
“Coi như ngươi thông minh.” Lăng Tiêu liếc nhìn hắn, nhưng giọng điệu không có vẻ gì là tán thưởng.
Chữ ghi trong Thiên Hồn Kinh đúng là văn tự rất lâu trước kia của đại lục Long Tường. Nếu muốn truy cứu ra nguồn gốc bắt đầu, đoán chừng không mấy người có thể xác định, bởi vì khoảng thời gian ấy ít nhất cũng hơn trăm tỷ năm.
Hơn nữa vào khoảng thời gian mấy trăm tỷ năm trước, đúng là công pháp để tu luyện sức mạnh linh hồn dồi dào hơn hiện tại nhiều lắm, nhưng do thời gian lưu truyền quá dài, có một vài đan sư không muốn truyền công pháp cho người khác, kết quả là công pháp càng ngày càng ít, rất nhiều loại công pháp đều đã tuyệt tích từ rất lâu rồi, nếu như bây giờ tính, toàn bộ công pháp trên đại lục Long Tường không hơn nổi mười bản.
Chỉ là Du Tiểu Mặc rất ngạc nhiên, nếu nói công pháp quý giá như vậy, làm sao Lăng Tiêu có thể tìm được quyển sách này.
Hoài nghi thì hoài nghi, Du Tiểu Mặc cũng không dám hỏi thành lời.
“Lăng sư huynh, ta đọc mãi không hiểu nổi mấy chữ này, làm sao để luyện bây giờ?” Du Tiểu Mặc ôm sách hỏi.
Cuối cùng thì trên mặt Lăng Tiêu lộ ra một chút ý cười, chỉ là nụ cười này không có vẻ gì là tốt đẹp, y nói: “Ngươi không biết không có nghĩa là ta cũng không biết.”
Du Tiểu Mặc không ngờ tới y lại hiểu loại văn tự này, nhưng sau một lúc vui mừng, hắn đã bị ngữ khí xấu xa của y dọa cho bay sạch vui vẻ, hắn biết mà, tên này đâu có dễ nhờ vả như vậy, quả nhiên vẫn phải trả một cái giá thật lớn, hắn có thể tưởng tượng, hầu bao của hắn lại xẹp lép rồi.
“Lăng sư huynh, ngươi có điều kiện gì cứ việc nói thẳng đi.” Ta chịu nổi mà.
Lăng Tiêu lập tức bày ra cái vẻ mặt “coi như ngươi biết điều”, có thể làm cho y chạy ngược chạy xuôi thế này, Du Tiểu Mặc tuyệt tối là người đầu tiên.
“Ta có thể giúp ngươi phiên dịch công pháp, nhưng mà đợi tới lúc sức mạnh linh hồn của ngươi đột phá, loại linh đan kia ta muốn mười viên.”
Giọng điệu hoàn toàn không thương lượng, Du Tiểu Mặc biết rõ y đang nói về loại linh đan nào, nhưng chính vì biết rõ nên mới càng phiền muộn, trong nháy mắt đã nhân lên chín lần, nhưng mà nghĩ tới việc cuối cùng hắn cũng có một bản công pháp, Du Tiểu Mặc hưng phấn lắm lắm, đừng nói là mười viên, dù cho hai mươi viên hắn cũng bằng lòng, đương nhiên, còn lâu hắn mới nói suy nghĩ này cho Lăng Tiêu biết nhé.
“Lăng sư huynh, vậy.. bây giờ chúng ta bắt đầu hả?” Du Tiểu Mặc ôm chặt 《Thiên Hồn Kinh》, hai mắt mong đợi nhìn Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nhíu mày, lại là cái biểu lộ giống mèo con làm cho lòng người ta ngứa ngáy này, “Vội làm gì, cho dù hiện tại ta phiên dịch cho ngươi, ngươi cũng không thể luyện ngay.”
“Sao lại thế?” Du Tiểu Mặc sửng sốt, vô thức mà thốt lên.
“Không ai chỉ bảo ngươi phải nhập môn thế nào, ngươi cảm thấy chỉ với chỉ số thông minh của mình có thể thành công sao?” Lăng Tiêu nhếch miệng, nét mặt vừa vui vẻ vừa tự cao tự đại, nhìn ngang nhìn dọc cũng thấy chênh lệch với từ nho nhã quá nhiều, thật không hiểu vì sao mấy người kia đều không nhìn thấu bản chất của y.
Rõ ràng câu này có ý sỉ nhục hắn đây mà, mắt nào của y thấy hắn giống người có chỉ số thông minh rất thấp vậy? Du Tiểu Mặc giận dữ nghĩ.
Lăng Tiêu đứng dậy, đi qua giữ chặt tay của Du Tiểu Mặc rồi kéo ra ngoài: “Đi ăn cơm với ta, ngày mai ta sẽ tranh thủ thời gian tới.”
Du Tiểu Mặc chớp chớp mắt: “Lăng sư huynh, chúng ta phải đi đâu ăn cơm bây giờ?”
Lăng Tiêu liếc nhìn hắn một cái, cười nhàn nhạt: “Đương nhiên là phòng ăn của Đô Phong chứ sao nữa!”
Một lúc lâu sau, Du Tiểu Mặc đột nhiên hét thảm một tiếng.
Cùng lúc đó, tại một nơi Du Tiểu Mặc không hề hay biết, đã xảy ra một sự kiện khiến khắp đại lục Long Tường khiếp sợ, nghe nói, đan sư nổi danh nhất của đại lục Long Tường - Khâu Nhiễm bị mất một thứ vô cùng quan trọng, vì thế, Khâu Nhiễm đã treo giải thưởng cực lớn, đó chính là mười viên linh đan cấp chín và ba viên linh đan cấp mười cho người tìm được kẻ trộm.
Đối với người hoàn toàn mù tịt về tin tức bên ngoài như Du Tiểu Mặc, phải rất rất rất lâu về sau hắn mới biết được chuyện này.
Khi ấy, hắn đã coi 《Thiên Hồn Kinh》 thành vật sở hữu của mình rồi.
|