Chương 11: Cùng thuyền
Một bóng đen vụt qua mái nhà Vạn Khánh cung, Lịch xuyên nhanh chóng đuổi theo. Nhưng kẻ truy đuổi lại không có ý trốn thoát, hắn cứ giữ khoảng cách không xa cũng không gần với Lịch Xuyên. Chạy đến một lãnh cung cũ kĩ, đã lâu không ai quét dọn hắn ta dừng lại, mỉm cười cởi bỏ khăn trùm mặt, tỏ ý mời vào.
- Đã lâu không gặp.
Tiếng nói nhẹ nhàng vang lên từ tượng phật cũ nát ở giữa căn phòng.
- Đã lâu chúng ta không gặp nhau, Lịch Xuyên. - Một người phụ nữ bước ra.
Tên trùm khăn khi nãy thoắt một cái đã đứng bên ngoài cửa canh gác.
- Là người, chính là người đã thổi tiêu hạ thủ ngựa của Thục Tâm?
- Có vẻ ngươi bất ngờ quá nhỉ? Ta nghĩ người phải xác định đính thị là ta mới phải.
- Tại sao? Người biết chắc rằng việc đó là không thể giết được cô ta, hay là người muốn một tên hai nhạn giết luôn cả ta.
Người phụ nữ mặc áo choàng đen thêu hoa mẫu đơn bước tới vỗ vai Lịch Xuyên, cười lớn nói:
- Haha ta biết, biết chứ, ngươi sẽ phải dùng cả mạng sống để bảo vệ ả ta khỏi kiếp nạn này, bởi vì nếu để ả ta chết chẳng phải cả gia tộc nhà ngươi sẽ phải bồi táng theo cô ta. Haha. Chỉ là ta muốn cảnh cáo ngươi, nếu ngươi có ý định phản bội ta, ta đều có trăm phương ngàn kế để bịt miệng ngươi.
Người phụ nữ bước đến chiếc bàn cũ ngồi xuống thong dong rót một tách trà:
- Ta chỉ muốn cho ngươi hiểu rằng, giết con bé đó là điều quá đơn giản với ta, chỉ là... ta muốn cho ngươi một cơ hội để báo thù rửa hận.
- Người quá nóng vội rồi. - Lịch Xuyên ngồi vào ghế đối diện cầm lấy ấm trà rót vào chén trước mặt.
- Vội? Vậy người nói xem ngươi đã làm được gì. Lần đầu ngươi bảo rằng đã giết được tứ công chúa, ta bảo ngươi mang đầu nó về đây cho ta. Ngươi nói xem ngươi đã làm gì?
Người phụ nữ tức giận ném tách trà xuống đất hét lên:
- NÓ RƠI XUỐNG VỰC TAN XÁC RỒI. Vậy giờ thì sao? Một con nhỏ giống y như nó đang nhởn nhơ đi lại trong Vạn Khánh cung.
Người phụ nữ cười khẩy một tiếng rồi nói tiếp:
- Lần thứ 2 ngươi bảo rằng sẽ nhân cơ hội đưa Thục Tâm ra khỏi thành để sát thủ của ta giết nó, rồi sau đó? Ngươi lại cử một tên võ thuật cao cường theo bảo vệ. Là ngươi muốn đánh cược hay ngươi không nỡ ra tay?
Người phụ nữ nâng cằm Lịch Xuyên lên nhìn thẳng vào mắt hắn nói:
- Ngươi nói xem? Ván cược đó của ngươi xem ra vẫn là đáp án sát thủ của ta vẫn có thể giết được con bé đó, chỉ là ngươi không tính được tới chuyện lão già bạch y đến cứu! Vậy sau lần đánh cược đó ngươi đã có kết quả như thế nào?
Lịch Xuyên hất tay, nói:
- Ta tự có dự tính của ta.
Người phụ nữ bất chợt vung tay tán Lịch Xuyên một phát, tức giận nói:
- TỈNH TÁO LẠI ĐI! Ngươi vẫn chưa hiểu sao? Chính cô ta là con của kẻ nhu nhược đã giết mẫu thân của ngươi. Một mặt giết chết mẫu thân của ngươi gán cho một cái tội danh nhơ nhuốc muôn đời, một mặt tán dương cha ngươi là trung thần không dung túng cho người nhà. Không phải ngươi nói với ta phải cho ông ta nếm được nỗi đau mất đi người yêu thương nhất thì ngươi mới hả dạ sao? Nếu ngươi không làm điều đó thì chính ta sẽ giúp ngươi, nhưng khi ấy.... ta cũng sẽ không bỏ qua ngươi, kẻ vô dụng.
Ánh mắt sắt lạnh của Lịch Xuyên từ từ đanh lại như nhìn thấu quá khứ mất mác:
- Chính ta sẽ ra tay.
- Tốt! Đừng để ta thất vọng. - Người phụ nữ bước về phía cửa vỗ vai Lịch Xuyên ba cái - Ngươi hãy nhớ rằng ta luôn muốn giúp ngươi trả thù.
Cô ta rời đi để lại Lịch Xuyên một mình trong căn phòng, trống rỗng. Sắc mặt của Lịch Xuyên ngày càng u tối hơn, dường như hắn phải đấu tranh, dường như hắn suy nghĩ xem mình sẽ phải làm gì tiếp theo, dùng nước cờ nào để có thể hả dạ nhất có thể! Mặt trời dần lên, ánh sáng len lỏi soi rọi vào bên trong căn phòng. Nhưng căn phòng ấy vẫn lạnh tanh, một sát ý cũng vừa vặn quyết hạ.
***
Thái An giật mình thức giấc, tối qua tất cả cũng chỉ là giấc mơ, lại thêm một giấc mơ chân thực được tái hiện. Mặc dù đã tỉnh giấc nhưng nỗi khiếp sợ vẫn còn, tuy là giấc mơ nhưng nó còn đáng sợ hơn cả những lần truy sát trước của cô. Cô có thể cảm nhận được rõ ràng sát ý mạnh mẽ từ người đàn bà ấy. Rốt cuộc là vì điều gì? Thái An đi quanh phòng một vòng để thoải mái đầu óc hơn. Bất giác cô đi đến thư phòng, cô hoảng sợ nhận ra chính nơi này từng cung nữ từng người một ngã xuống trừng mắt nhìn cô. Cô giật mình lùi về phía sau thở dốc. Thì ra đây không đơn giản là giấc mơ nó chính là hiện thực, là một điềm báo. Sau một hồi Thái An trấn tỉnh bản thân, cô cúi thấp người để tìm ra góc nhìn của cô trong giấc mơ ngày hôm qua. đi tìm một hồi chính xác là một chiếc tủ dài sát đất phía sau bàn tập viết của cô. Thái An mở tủ lăn vào trong đóng tủ thử nhìn ra ngoài. Cô hoảng sợ khi thấy mọi thứ đều vừa khớp với giấc mở của mình.
Người phụ nữ mặc y phục hoa mẫu đơn đã tìm thấy cô trốn trong chiếc tủ, giọng nói khẽ luẩn quẩn trong đầu cô "Thì ra là ở đây". Thái An bất giác rùng mình. Cửa tủ đột ngột mở ra:
- Công chúa người trốn trong đây là gì vậy?
- Tiêu Lục?! Ờ... à...
Nhưng nghĩ lại trong giấc mơ của cô nhưng cung nữ ngã xuống đều là những khuôn mặt không quen, cũng không có Tiêu Lục ở đó, Thái An càng nghĩ lại càng thấy mơ hồ đầu óc cứ xoay mòng mòng lên.
- Công chúa không khỏe chỗ nào sao? sắc mặt của người không tốt. Hay để muội bảo hai vị tiểu thư kia bữa sau đến thăm người. - Tiêu Lục quay lưng bước vội.
- Tiểu thư? Khoan đã, muội nói tiểu thư nào?
Tiêu Lục quay lại nói:
- Khi nãy không phải muội vừa nói với công chúa sao, nhị vị tiểu thư nhà quan tri châu đến thăm người.
- Ta không nhớ ra họ là ai. - Thái An thở dài một hơi, tỏ vẻ như thể bản thân rất muốn nhớ ra nhưng không thể.
Tiêu Lục hiểu ý liền đem hết thông tin của họ kể một lượt cho Thái An:
- Hai vị tiểu thư này tên là Sử Tĩnh và Sử Liên. Sử Tĩnh tiểu thư là chị cả hiện tại đang ở trong cung mọi người gọi Sử tiểu thư là Sử Tần người nổi tiếng thông minh vừa vào cung chưa đầy 1 năm nhưng lại rất được bệ hạ quý trọng nên Sử tiểu thư được thăng lên thành phi tần. còn Sử Liên tiểu thư là con thứ của Sử thừa tướng cô ấy rất xinh đẹp năm nay vừa trong 15 tuổi, chắc không lâu nữa cũng sẽ được ban hôn hoặc vào cung làm tệp dư. Hai vị tiểu thư này khi trước rất thân với người hay thường xuyên đến thăm người, từ khi Sử Tần được thăng vị thì không còn lui đến nữa.
Theo lời Tiêu Lục thì có thể vụ việc Thục Tâm mất tích sẽ có manh mối, mà cũng không biết họ thân đến mức độ nào mà từ ngày Thái An đến đây cũng trãi qua mấy tháng rồi nhưng tới hôm nay họ mới đến thăm, Thái An cũng thấy có chút khó chịu, chờ xem họ trưng bộ mặt nào đến gặp cô đây.
- Vậy sao? Muội giúp ta thay y phục ta muốn đến gặp hai người này.
Thái An vận bộ y phục đơn giản phớt hồng bước đến đình giữa hồ Đại Ngọc. Từ xa thấp thoáng 2 bóng dáng một cao một thấp thấy Thái An bước đến liền đứng dậy khom lưng cúi đầu.
- Tham kiến công chúa.
Thái An liền cúi người đỡ Sử Tĩnh đứng dậy, nói:
- Các tỉ không cần hành lễ như vậy, nhất là tỉ đó - Thái An cầm tay Sử Tĩnh nói - tỉ bây giờ đã là phi Tần của phụ hoàng không nên hành lễ với muội như vậy. Mời các tỉ muội ngồi.
Hai tỉ muội nhà họ Sử nhìn nhau tỏ vẻ ngạc nhiên, tự hỏi người con gái hoạt bát trước mắt có phải là Thục Tâm không.
Thái An cầm ấm trà rót mời, Sử Tĩnh thấy vậy liền giành lấy:
- Công chúa để Sử Tĩnh giúp muội một tay.
Sử Liên mỉm cười liền nói:
- Phải đó để cho tỉ muội thay người, bộ y phục mới này của người thật đẹp.
Còn Sử Tĩnh mặt buồn bã cầm tay Thái An nói:
- Tỉ xin lỗi muội, đến tận bây giờ tỉ mới dám đến thăm muội, vì bọn tỉ rất thân với muội nên khi vào cung liền được hoàng thượng để ý đến, người ngoài đã bàn tán nhưng tỉ không lo về việc đó. Nhưng lần này tỉ được phong thành phi tần cha được thăng lên làm quan tri châu, mọi người lại gièm pha nhiều hơn. Là tỉ không muốn muội cũng bị lôi vào cuộc tranh quyền đoạt lợi này. nên là...
- Muội hiểu rồi, là tỉ muốn tốt cho muội thôi, muội không có giận tỉ.
Thì ra hai tỉ muội nhà họ Sử này cũng chỉ là kẻ nịnh hót, biết rằng công chúa rất được hoàng thượng nuông chiều nên lập tức làm thân, đến khi công chúa mất tích thì sợ liên lụy thì lại biến mất. Nhưng dù sao họ cũng không gây hại gì chỉ là một đám nhát gan.
- Muội mói là người cần xin lỗi hai tỉ, muội chẳng nhớ về chuyện ngày xưa nữa.
Sử Tĩnh không mấy bất ngờ nói:
- Tỉ có nghe cha tỉ nói.
Sử Liên tiếp lời:
- Ngày xưa sao? - Sử Liên mỉm cười kể - Ngày xưa bọ ta rất thích được vào cung chơi cùng người, thú thật cả hai tỉ muội lúc nhỏ đều rất ái mộ Thái Tử, muốn được gặp Thái Tử nhiều hơn một chút nên luốn tìm cớ chơi cùng người. nhưng rồi cả ba chúng ta thân với nhau lúc nào cũng không hay.
Thái An nghe vậy cảm thấy khá thú vị, Thái tử là người là cô chưa từng gặp, nhưng chắc là một người rất ưu tú có rất nhiều cô gái yêu thích.
- Các tỉ muội thích ca ca ta ở chỗ nào vậy?
- Tỉ hỏi ta sao? - Sử Liên ngạc nhiên - Tất nhiên là thích hết rồi, huynh ấy ấm áp dễ gần, văn võ song toàn, cơ đồ rộng mở thử hỏi có cô gái nào lại không yêu thích.
Sử Tĩnh vui vẻ nói:
- Vậy mà éo le muội toàn bám lấy đại hoàng tử, lúc nào cũng kéo bọn tỉ theo cả.
- Đúng đúng đó, bọn muội muốn ngắm Thái tử nhưng lại buộc phải đi ngắm đại hoàng tử, thật là tức chết mà. - Sử Liên hài hước nói đùa.
- Thật ư?! Vậy là muội gây họa rồi haha.
Mà nhắc mới nhớ từ chuyện Tử Vi hôm trước đến nay cũng không gặp lại đại ca lần nào, không biết đại ca có giữ lời hứa dó không.
- Các tỉ muội có muốn đi gặp Đại ca với ta không?
- Ơ...À Ta ta phải về dùng cơm với mẫu thân không ở lại chơi lâu hơn. - Sử Liên liền từ chối khéo.
- Còn ta cũng chỉ có thể ở lại với muội thêm một chút nữa, hôm nay ta có hẹn cùng hoàng thường sau khi dùng cơm sẽ đánh cờ. Ta thành thật xin lỗi muội.
Cũng chẳng trách bọn họ, thực ra ngoài những cô ca kĩ ở Lan Quế Lầu thì chẳng cô nương danh giá nào dám đến gần Thục Chế. Là đại hoàng tử nổi tiếng hoang dâm vô độ, vô năng bất tài, tiền đồ thì mịt mù, là đứa con mà hoàng thượng chẳng còn muốn để tâm đến. Với tính khí như vậy đừng nói đến là tiền tài danh vọng, chỉ là một ước mơ nhỏ nhoi được phu quân yêu thương xem chừng còn khó mà đạt được.
Thái An mỉm cười đáp:
- Ùm vậy cũng không sao, là do muội đột ngột quá. - Thái An chợt nhớ lại chuyện lúc sáng liền cất tiếng hỏi Sử Tĩnh.
- Sử tỉ, tỉ có biết ai có ý phục có thêu mẫu đơn đen không?
- Y phục thêu hoa mẫu đơn, tỉ có biết.
|