CHƯƠNG 20: HUYNH MUỘI
Trong vương phủ một nam tử với khuôn mặt anh tuấn bất phàm nhưng lại mang biểu tình lạnh lùng như băng tuyết, khí thế bức người khiến người đối diện phải sinh ra tia sợ hãi đang ngồi trên thượng vị nghe ám vệ của mình báo cáo tình huống. Sau khi đã nói xong một lượt ám vệ dừng một chút rồi vội vàng nói:” Thuộc hạ vô năng không điều tra được Phong Vân Bảo bảo chủ Lam Nguyệt là người như thế nào, chỉ biết... hắn ta xuất hiện ở núi Phong Vân cách đây ba năm...” Nam tử nghe xong cũng không có biểu tình gì, ám vệ suy nghĩ một chút rồi nói:” Không biết hắn ta có phải là người của...” Nam tử nhàn nhạt lên tiếng:” Chưa chắc chắn điều gì đừng nói lung tung... Có từng nhìn thấy mặt của Lam Nguyệt hay không?” Ám vệ cúi đầu nói:” Người chúng ta phái vào vẫn chưa từng được diện kiến qua...” Không thu được đáp án nam tử bèn đổi đề tài:“ Linh nhi hiện giờ như thế nào rồi?” “ Thưa, quận chúa vẫn bình an không ai dám bắt nạt người” “ Được rồi, ngươi lui ra đi”. Ám vệ nhận mệnh lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn một mình nam tử ngồi đó. “ Phong Vân Bảo... Lam Nguyệt... xem ra cũng thật thú vị...” nam tử cũng chính là Tam vương gia Mặc Thừa Phong khẽ cười...
Dưới chân núi Phong Vân, Mặc Thừa Phong vận y phục màu đen tuyền chậm rãi đi lên, bất quá chưa đi được vài bước đã nghe âm thanh vang lên phía sau:” Không ngờ cách đó lại hiệu quả đến như vậy a” Mặc Thừa Phong nghe qua liền biết người đang nói là ai không khỏi quay lại nhìn, Mặc Nhiên Linh đang hào hứng vì mình mới vừa hoàn thanh được nhiệm vụ trở về thì bắt gặp Mặc Thừa Phong đang đứng trước mặt. Mặc Thừa Linh cả kinh:” Ca?! Sao huynh lại ở đây?”, cũng may thường ngày Mặc Nhiên Linh thường gọi hắn là ca, nếu không với sự cả kinh này cô sẽ không khống chế được mà bại lộ thân phận mất. Mặc Thừa Phong cười như không cười nhin Mặc Nhiên Linh:” Đệ trốn khỏi nhà cũng được 5 ngày rồi nhỉ?” “ Đệ...” Mặc Nhiên Linh lo lắng tránh né ánh nhìn của tam hoàng huynh mình. Mặc Thừa Phong cũng không thật sự tức giận với hành vi này của Mặc Nhiên Linh, dù sao việc trốn nhà đi chơi dường như là một sở thích của muội muội mình. Mặc Thừa Phong cũng phát hiện bên cạnh muội muội mình còn có một nam tử khác, theo suy đoán của hắn có lẽ đã biết được nam tử này là ai nhưng vẫn vờ như chưa biết gì hỏi:” Vị này là...?” Sáng hôm qua, Phó Lăng Tiêu vừa mới đi ra ngoài liền gặp Mặc Nhiên Linh đang cầm trên tay tờ giấy làm nhiệm vụ, y quan tâm hỏi qua không nghĩ đến Mặc Nhiên Linh lại rủ y đi chung. Phó Lăng Tiêu cũng không phản đối đi cùng, dù sao cũng là người mới vào lại là nữ tử cũng nên được chiếu cố. Hôm nay trở về liền bắt gặp cảnh tượng hai ‘huynh đệ‘ nhận nhau này, Phó Lăng Tiêu cũng chỉ có thể yên lặng đứng nhìn, đến khi Mặc Thừa Phong hỏi qua mới đáp:” Tại hạ Phó Lăng Tiêu” “ Thì ra là Phó huynh, tại hạ hân hạnh được gặp” Mặc Thừa Phong chắp tay nói. Phó Lăng Tiêu đáp:” Huynh không cần khách sáo, không biết ta nên xưng hô thế nào?” “ Huynh cứ gọi ta là Thừa Phong” " Gặp qua Thừa Phong huynh" Phó Lăng Tiêu xem nhẹ việc cả "muội muội" lẫn ca ca che giấu họ của mình. Mặc Nhiên Linh bên cạnh nhịn không được hỏi :" Ca, huynh đến đây là có chuyện gì ? Không lẽ lại bắt đệ trở về a ?" Mặc Thừa Phong liếc nhìn Mặc Nhiên Linh rồi nói :" Ta là có chuyện cần nhờ Phong Vân Bảo giúp đỡ", kèm với một ý tứ khác là sau khi làm xong việc sẽ bắt người trở về. Mặc Nhiên Linh bĩu môi, hừ, lúc nào cũng chưa để người ta chơi đã đã bắt trở về, thân là muội muội kịch liệt phản đối hành vi này của ca ca nhà mình ! Phó Lăng Tiên nói :" Nếu đã vậy thì tại hạ sẽ dẫn đường, Thừa Phong huynh đi theo ta".
|
CHƯƠNG 21 : CHUYỆN LẠ TRÊN NÚI
Nói rồi Phó Lăng Tiêu đi trước dẫn đường, dọc đường đi Mặc Thừa Phong đã cảm nhận xung quanh đây ẩn nấp không ít người, nhóm người này ẩn nấp đến không lộ đầu đuôi nếu là người có võ công bình thường sẽ không phát hiện ra, bọn họ gọi là gì nhỉ ? Là Ảnh Phong đi ? Nhưng Mặc Thừa Phong lại nằm trong số ngoại lệ… Đi được hơn nửa đoạn đường ba người đều thỉnh thoảng sẽ nói chuyện với nhau một vài câu, Mặc Thừa Phong trong lòng không khỏi tán thưởng Phó Lăng Tiêu, phó bảo chủ này còn rất trẻ lại có một thân võ công được xem là một cao thủ như thế này quả thật là nhân tài. Nếu so sánh có lẽ Phó Lăng Tiêu sẽ đứng thứ hai thứ ba trong số các ám vệ mạnh nhất của Mặc Thừa Phong, còn vị bảo chủ kia vẫn đang là một ẩn số a… Mặc Nhiên Linh đi cạnh không dám xen vào câu chuyện của hai nam nhân này, chỉ thông thả ngắm nhìn núi rừng bất quá nhìn một lúc lại thấy có gì đó không giống với thường ngày. Mặc Nhiên Linh tò mò hỏi :" Lăng Tiêu, ta cảm thấy có gì đó không ổn", chẳng phải thường ngày sẽ có vài huynh đệ đi trên đường hay sao, hôm nay lại không thấy bóng người nào cả. Mặc Thừa Phong nhướn mày nhìn muội muội nhà mình, chỉ có vài ngày đã thân thiết gọi tên như vậy rồi đi ? Phó Lăng Tiêu không để ý đến nét mặt của Mặc Thừa Phong mà dường như dừng bước lại. Mặc Thừa Phong cũng phát hiện ra Phó Lăng Tiêu có chuyện bất ổn không khỏi hỏi :" Có chuyện gì sao ?" Phó Lăng Tiêu nhìn chằm chằm phía trước, cuối cùng hít một hơi lớn tiếng nói :" Tránh sang một bên !". Mặc Thừa Phong cũng không hỏi nhiều cắp Mặc Nhiên Linh vẫn đang ngơ ngác lui sang một bên đường cùng với Phó Lăng Tiêu. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì một trận khói bụi từ xa bay đến, Mặc Thừa Phong nheo mặt nhìn cảnh tượng trước mặt. Một vài ám vật từ trong khói bụi xuất ra nếu không nhìn kĩ có lẽ nhiều người nhằm tưởng là ám khí lợi hại nào đó, nhưng khi nhìn vật đó nằm lăn lóc trên đất mới giật mình phát hiện. Củ cải ? Cải bắp ? Rau xanh ? "…" cả ba người thoáng trầm mặt. " Cứu mạng a ! Cứu mạng !! Lý nương tha mạng, tiểu nhân không dám trốn việc nữa a !!" tiếng hét thê lương vang lên, từ xa một đám người chạy trối chết tránh né các "ám vật" đang bay đến, ở phía sau họ không ai khác chính là một vị thẩm thầm trung niên đang ra sức rượt đuổi a. "…" Lý nương tức giận quát :" Đứng lại đây cho bà, nếu đã dám trốn việc thì phải nghĩ đến hậu quả chứ ! Đứng lại cho ta !!" "…" Bọn họ vẫn ra sức vừa chạy vừa hét vang vọng khắp một mảnh rừng, Lý nương chạy phía sau liền chú ý đến nhóm người Phó Lăng Tiêu liền nói :" Phó tiểu tử bắt bọn chúng lại cho ta !" Phó Lăng Tiêu thở dài phất tay, từ trong rừng xuất hiện một đám hắc y nhân giăng dây ngang đường, bọn người bị rượt đuổi kia không kịp dừng lại liền ngã xấp xuống, tướng ngã có phần không được đẹp mắt. Lý nương chạy đến nơi không khỏi hít thở lưu thông không khí oán trách :" Mệt cái thân già này chạy theo các ngươi ! Hừ ! Cứ chờ trở về rồi ta sẽ xử các ngươi sau !". Sau đó hiên ngang phân chia cho nhóm Ảnh Phong, bọn họ dường như đã quen với việc này liền nhanh tay nhanh chân mang đám người đang kêu là oai oái rời đi cùng với "ám vật" đang nằm lăn lóc trên mặt đất. Lý nương cười sảng khoái đi đến vỗ vỗ vai Phó Lăng Tiêu :" Tiểu tử ngươi làm rất tốt a, có rảnh thì đến chỗ ta ta sẽ cho ngươi nếm thử tay nghề của lão nương này ! Ha ha ha". Sao đó Lý nương liền rời đi… Mặc Thừa Phong không ngờ rằng một vị thẩm thẩm này lại có một thân công phu lợi hại như vậy, quả thật Phong Vân Bảo này có vẻ còn cất giấu bí mật gì đó. Mặc Nhiên Linh lại không suy nghĩ đến điều đó mà triệt để ngơ ngác lắp bắp hỏi :" Chuyện… chuyện gì xảy ra…"
|